Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2675: Có phong cách riêng hiệu quả không giống người thường.​ (1)




Sở Hồng Đạo nói đến món súp, Vương Tử Quân cũng biết khá rõ đó là loại súp gì. Sau khi đi vào Mật Đông, có một lần hắn sinh bệnh, ăn uống mất ngon, chiều đi làm về toàn thân bủn rủn, tay chân vô lực. Mạc Tiểu Bắc thấy vậy thì có chút lo lắng, nàng thừa dịp cuối tuần đưa cả nhà chạy đến đường Hoàng Hà, đến một quán cơm gia đình, gọi món súp thuốc.

Súp thuốc nấu bằng thịt nạc vo viên, thơm ngon tinh khiết, ăn không biết ngán, hương vị sâu sắc, dư vị được rất lâu. Có lẽ vì có bỏ thêm ớt nên ăn vào cảm thấy cay cay tê tê lưỡi.

Khi đó Vương Tử Quân và Tiểu Bảo Nhi căn bản là ăn uống như điên, hai người mồ hôi đầm đìa làm cho Mạc Tiểu Bắc không khỏi trợn mắt há mồm. Không ngờ đến ngày hôm sau thì Vương Tử Quân hết cảm, thế nên sau đó món súp thuốc kia để lại ấn tượng rất sâu cho Vương Tử Quân, đó là hương vị khó có được ở nông thôn, thật sự khó thể nào dùng sơn hào hải vị để thay thế được.

Xem ra Chân lão còn không quên hương vị món ăn năm xưa, Sở Hồng Đạo cho ra đề nghị như vậy thiếu chút nữa làm cho Chân lão cảm xúc dâng trào. Lão tiến lên vỗ vỗ vai Sở Hồng Đạo rồi dùng giọng cảm khái nói: - Hồng Đạo, năm xưa có thể ăn được một tô súp thì phải là người có tiền. Nhiều năm rồi tôi đã ăn ở khắp nơi, thế nhưng căn bản chưa được ngửi hương vị ở quê hương như vậy.

Sầm Vật Cương thấy Sở Hồng Đạo làm cho Chân lão vui sướng, thế là không khỏi có chút đắc ý. Lão kéo Sở Hồng Đạo qua không những có thể gõ lên đầu Vương Tử Quân, còn làm tốt quan hệ với Chân lão. Nếu lợi dụng tốt tầng quan hệ này, rõ ràng là một cây thang giúp mình tiến lên trời, thật sự là nhất cữ lưỡng tiện, thật sự hiếm có. Nếu như có thể dùng Sở Hồng Đạo cho thật tốt, đây tuyệt đối là một sự giúp đỡ rất lớn cho mình.

Sầm Vật Cương vốn muốn để cho Sở Hồng Đạo xuất hiện với thân phận của một vị phó chủ tịch tỉnh, thế nhưng sau khi tỉnh Mật Đông báo cáo lên trên, thượng cấp còn chưa phê chuẩn, điều này căn bản là Sầm Vật Cương không làm gì được. Tuy lão cũng biết những chuyện như thế này không phải sẽ được thực hiện theo đúng nguyện vọng của mình, những chuyện liên quan đến ban ngành thượng cấp, lão chỉ có quyền đề nghị, tác động, còn phương diện cho ra quyết sách thì lão không thể chen vào được.

Nhưng sự việc này đã được báo lên trung ương, thái độ của mình căn bản đã đặt đúng chỗ, Sở Hồng Đạo và Chân Đông Chính bên kia nhất định sẽ giúp đỡ mình.

- Chân lão, bí thư Sầm, các đồng chí thành phố Linh Long đang chờ bên ngoài. Phương Anh Hồ là đại tổng quản của khu văn phòng tỉnh ủy, hắn là người ngồi ở đầu xe, bất cứ lúc nào cũng phải quan sát những biến hóa trước mặt. Khi xe rời khỏi đường cao tốc, hắn khẽ báo cáo với Chân lão và Sầm Vật Cương. Nếu như là trước kia thì chuyện này sẽ do Sầm Vật Cương làm chủ, thế nhưng lúc này Chân lão ngồi trên xe, Sầm Vật Cương khẽ xin chỉ thị: - Lão lãnh đạo, các vị đồng chí ở địa phương đang chờ bên dưới, hy vọng có thể được gặp ngài.

- Vật Cương, anh làm quan phụ mẫu cũng không dễ dàng, anh cứ sắp xếp là được. Chân lão khoát tay áo với Sầm Vật Cương rồi thản nhiên nói.

Sầm Vật Cương biết rõ đây không phải là Chân lão khách khí với mình, thế là cũng không chối từ, lão nói với Phương Anh Hồ: - Thư ký trưởng Anh Hồ, anh để cho Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ cùng lên xe.

Chỉ nửa phút sau thì Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ đã lên xe. Hai người nở nụ cười sáng lạn khi đối mặt với Chân lão, Miêu Dược Hổ nhanh chóng báo cáo công tác liên quan đến sự biến đổi của thành phố Linh Long, thế là trong xe liên tục vang lên tiếng hoan hô, bầu không khí rất tốt.

Chân lão cũng đáp lời Miêu Dược Hổ, thế nhưng nếu so với Sầm Vật Cương thì Vương Tử Quân cảm thấy đây chỉ là một biểu hiện khách khí nhưng có vài phần ngăn cách mà thôi. Vương Tử Quân căn bản cảm thấy có chút bất đắc dĩ, thế nhưng nghĩ lại thì cũng thấy bình thường. Những quan hệ thượng tầng thế này cũng không phải chỉ cần tiếp xúc là có được hảo cảm từ người khác, hơn nữa những năm qua mối quan hệ giữa Sầm Vật Cương và Chân lão đã quá sâu sắc rồi.

- Chân lão, ngài xem, đây là công viên cây xanh mới của thành phố Linh Long, diện tích một ngàn héc ta, bây giờ khi mà thành phố đẩy mạnh xây dựng đô thị, chúng tôi lấy những khu vực thừa thãi chế tạo thành bảo vật, biến nơi này thành công viên, dù là rác rưỡi cũng được coi là tài nguyên. Sau khi công viên này được xây dựng, mỗi ngày hầu như đón một lượng hơn mười ngàn người. Đặc biệt là vào mùa hè, hầu như tất cả mọi người đều ra đây tránh nắng. Đồ Phấn Đấu mở miệng giới thiệu về công viên làm cho Chân lão cảm thấy rất hứng thú. Tuy nơi này không phải là điểm tham quan thế nhưng Chân lão vẫn xuống xe đi lại vài vòng. Lúc này công viên đã sớm có chỉ thị, vì vậy tuy có nhiều du khách nhưng Đồ Phấn Đấu biết rõ những người này đều đã được sắp xếp sẵn.

Đoàn người vây quanh Chân lão đi xuyên qua công viên, Chân lão rất thỏa mãn với hoàn cảnh nơi này, thế là không khỏi nói với Đồ Phấn Đấu: - Phấn Đấu, các anh có thể đẩy mạnh xây dựng phát triển một thành phố phồn hoa, còn để lại một không gian hoạt động lớn như thế này, căn bản là suy xét rất nhiều đến quần chúng, đây là một khí phách khó có được.

- Thủ trưởng, thành phố Linh Long phát triển không ly khai khỏi sự giúp đỡ của cấp ủy chính quyền tỉnh... Không chờ Đồ Phấn Đấu báo cáo xong thì Chân lão đã khoát tay nói: - Được rồi, những lời này của anh nên giữ lại nói với bí thư Sầm. Lần này tôi về quê cũng chỉ là muốn xem xét chung quanh một chút, không phải nghe anh hát bài ca tán dương bí thư Sầm.

Tuy Đồ Phấn Đấu bị chặn lời nhưng trên mặt lại xuấ thiện nụ cười sáng lạn. Hành trình của Chân lão hôm nay được thị ủy Linh Long sắp xếp rất tốt, từ sáng đến trưa Chân lão đi thăm thú bốn nơi, có vẻ rất hào hứng.

Thế nhưng suy xét ở phương diện sức khỏe của Chân lão, Sầm Vật Cương quyết định trước khi dùng cơm trưa thì nên cho Chân lão nghỉ ngơi một chút. Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ sắp xếp dùng cơm trưa cũng rất độc đáo, cũng không phải chỉ là đầu bếp của khách sạn, còn mời cả những đầu bếp giỏi ở nông thôn.

Hơn nữa còn có nhiều phương diện rất mới mẻ, ví dụ như nấu cơm theo kiểu người nông thôn, thiết lập bữa cơm lộ thiên theo đúng quy củ dưới nông thôn, có vài chiếc nồi đất, vài bó củi. Chân lão nhìn tình cảnh trước mặt mà không khỏi cảm thấy có hương vị quê hương, cơ thể có vài phần run rẩy, ánh mắt đỏ bừng. Lão đi qua đi lại vài vòng, cuối cùng bắt tay một đầu bếp đang nấu nướng, gương mặt cực kỳ vui vẻ.

Mặc dù mỗi món ăn đều được đầu bếp khách sạn xem xét cực kỳ tinh tế, thế nhưng phương diện nấu nướng lại chủ yếu là của đầu bếp nông thôn, các món ăn cũng giữ đầy đủ đặc tính nông thôn của mình. Không ngờ hiệu quả của nó là rất tốt, Chân lão ăn cơm trưa rất vui vẻ, thậm chí còn chủ động uống một ly rượu. Phương Anh Hồ cũng xem như khổ sở ở phương diện này, khi Chân lão yêu cầu được uốn rượu, hắn lại đưa ra một vò rượu lớn, là loại rượu mà Chân lão cực kỳ thích uống.