Triệu Vệ Đông lại là người được Vương Tử Quân đề cử tiến lên, lẽ ra người này phải là tồn tại cực kỳ yếu đuối ở Linh Long. Lúc này bí thư và chủ tịch liên thủ chống đỡ anh, anh chỉ là phó chủ tịch thường vụ thành phố, anh có thể gây ra được bao nhiêu sóng gió?
Nhưng sự việc hoàn toàn khác biệt, đừng nói là chủ tịch Miêu Dược Hổ, ngay cả bí thư Đồ Phấn Đấu cũng cực kỳ giúp đỡ công tác của Triệu Vệ Đông. Trần Vĩnh dù có bị đánh chết cũng không thể không thừa nhận Triệu Vệ Đông căn bản là có khí thế khá mạnh.
Theo lời của Trần Vĩnh, hai người bọn họ cùng nhau công tác nhiều năm, dù cho Triệu Vệ Đông có hóa thành bụi thì hắn vẫn nhận ra.
- Gần đây anh ta triển khai mở rộng công tác như thế nào? Văn Thành Đồ dùng giọng tùy ý hỏi.
Trần Vĩnh không biết Văn Thành Đồ hỏi như vậy là có ý gì, thế nhưng hắn vẫn thành thật nói: - Chủ tịch Triệu có được sự giúp đỡ của bí thư Đồ và chủ tịch Miêu, thế nên phương diện triển khai mở rộng công tác rất thuận lợi.
Khi thấy Văn Thành Đồ không có phản ứng, Trần Vĩnh trầm ngâm giây lát rồi nói: - Tuy chủ tịch Triệu còn có vị trí thấp hơn phó bí thư Lý, thế nhưng phương diện lời nói lại giống như có lực lượng hơn.
Phó bí thư là lãnh đạo đứng hàng thứ ba, phó chủ tịch thường vụ chỉ là thứ tư hoặc thứ năm mà thôi. Triệu Vệ Đông có lực lượng còn lớn hơn phó bí thư Lý, điều này đã nói lên vấn đề.
Văn Thành Đồ giống như không nghe được lời nói của Trần Vĩnh, hắn chỉ cười cười nhìn Trần Vĩnh mà không nói gì, nụ cười của hắn làm cho Trần Vĩnh cảm thấy mình rất không thoải mái.
- Bí thư Văn, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước. Trần Vĩnh trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng chú ý nói với Văn Thành Đồ.
Văn Thành Đồ khẽ gật đầu, khi Trần Vĩnh đứng lên thì hắn trầm giọng nói" - Trần Vĩnh, cậu làm rất tốt.
Sáu chữ làm cho tâm tư không yên của Trần Vĩnh nhanh chóng đạt đỉnh vui mừng, hắn nói hai câu đảm bảo với Văn Thành Đồ, sau đó mới rời đi.
Nhưng Trần Vĩnh không biết hắn vừa rồi nói vài câu quyết tâm lại không được bí thư Văn Thành Đồ nghe lọt tai. Lúc này ý nghĩ của Văn Thành Đồ đang xoay quanh linh quang trước đó vừa xuất hiện. Dù là Uông Thanh Minh, Đồ Phấn Đấu đều là người ủng hộ đáng tin của bí thư Sầm, mà bây giờ bọn họ cho ra thái độ như vậy, rõ ràng là có một vấn đề.
Khi địa vị của Vương Tử Quân càng thêm vững vàng ở tỉnh Mật Đông, người bên dưới bây giờ đang suy xét nên làm sao để gầy dựng mối quan hệ tốt với chủ tịch Vương. Dù không có được sự giúp đỡ của chủ tịch Vương, cũng không muốn đắc tội với chủ tịch Vương.
Chỉ sợ Uông Thanh Minh cũng có ý nghĩ như vậy, nếu như không như vậy, vì sao sự kiện này lại ấp úng như thế?
"Ôi, chính mình liệu có nên thay đổi ý nghĩ một chút đi hay không?" Văn Thành Đồ suy tư giây lát rồi chối bỏ ý nghĩ của mình. Lúc này bí thư Sầm đang nắm lấy Trương Bản Tiến để đẩy Vương Tử Quân lên kệ nướng, chính mình nên làm tốt chuyện của mình thì hay hơn.
- Chủ tịch Vương, đây là văn kiện ngài muốn xem. Một giọng nói êm ái vang lên, Văn Ngư Nhi đi đến đưa một phần văn kiện cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn Văn Ngư Nhi mà không khỏi có chút sững sờ, hắn mặc dù biết Văn Ngư Nhi là nhân viên công tác của ban tổng hợp số một, thế nhưng không ngờ nàng lại đưa văn kiện cho mình, đây là có chuyện gì?
- Như Nhi, cô từ tòa soạn đến ủy ban nhân dân tỉnh, bây giờ đã quen thuộc chưa? Tuy có chút nghi ngờ nhưng Vương Tử Quân vẫn phải cho ra câu hỏi quan tâm. Dù sao thì Văn Ngư Nhi cũng không phải là người bình thường, chính mình dù là trưởng bối thì cũng không nên thiếu quan tâm.
Lúc này trống ngực của Văn Ngư Nhi đập lên rất mạnh, nhưng nàng vẫn cố gắng trấn tĩnh nói: - Các đồng nghiệp đối đãi với tôi rất tốt, tôi cũng đã thuận lợi hoàn thành chuyển đổi, cũng không tệ lắm.
- Không tệ là được, tòa soạn báo không giống với nơi này, nếu cô cảm thấy có gì đó không thích hợp thì cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển cô về lại tòa soạn nhật báo tỉnh. Vương Tử Quân nở nụ cười nói: - Tất nhiên chú Vương đây sẽ đảm bảo cho cháu tâng lên một bậc.
Văn Ngư Nhi nghe Vương Tử Quân dùng giọng thoải mái xưng là chú, thế là gương mặt không khỏi tối sầm lại, làm sao anh không thể đối đãi với tôi như bình thường chứ?
Vương Tử Quân căn bản có thể nhìn ra sự biến hóa cảm xúc của cô gái này, hắn không khỏi tranh thủ nói sang chuyện khác: - Ôi, Nghư Nhi, Cổ Dương đi đâu vậy? Sao để cô tự mình đến đây thế này?
- Trưởng ban Cổ có chuyện gia đình, không phải đã xin nghỉ với ngài rồi sao? Thư ký trưởng để cho tôi kiêm nhiệm làm thư ký của ngài trong hai ngày tới. Văn Ngư Nhi nói rồi nói rồi cầm ly nước của Vương Tử Quân lên nói: - Chủ tịch, tôi rót nước cho ngài.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng yêu kiều duyên dáng của Văn Ngư Nhi, hắn thầm nghĩ cô gái này làm thư ký thì đẹp đẽ hơn Cổ Dương vài phần. Thế nhưng nghĩ đến phương diện một cô gái đáng chú ý như Văn Ngư Nhi lại được phái đến làm thư ký cho mình, thế là có vài phần không vui.
Nhưng nhà mình ở gần bên Văn Thành Đồ, hơn nữa Văn Ngư Nhi bình thường hay chạy sang nhà mình, lại tùy tiện đưa con mình đi chơi, thế là Vương Tử Quân có chút không đành lòng. Hắn chỉ có thể cười tủm tỉm nhìn Văn Ngư Nhi thu dọn phòng làm việc của mình.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên phá vỡ bầu không khí yên ắng, Văn Ngư Nhi nhanh chóng đi ra mở cửa, thế là thấy một người đàn ông xa lạ đứng trước mặt. Người đàn ông kia khi thấy Văn Ngư Nhi thì lại càng hoảng sợ.
- Xin hỏi ngài tìm ai? Văn Ngư Nhi nhìn người đàn ông đối diện rồi trầm giọng hỏi.
- Tôi là chủ tịch Miêu Dược Hổ của thành phố Linh Long, có chuyện cần báo cáo với chủ tịch Vương. Miêu Dược Hổ cũng có công phu tu dưỡng rất tốt, hắn trầm ngâm giây lát rồi nhanh chóng báo ra thân phận của mình.
Văn Ngư Nhi căn bản không hỗ danh có xuấ thân nhà báo, nàng nói chuyện có vài phần sắc bén, thật sự rất đúng mực: - Xin hỏi ngài có hẹn trước không?
- Tôi... Miêu Dược Hổ lần này đến rõ ràng là tạm thời nảy lòng tham, mặc dù không có hẹn trước nhưng hắn là chủ tịch của một thành phố lớn thứ hai trong tỉnh, thế nên đi đến báo cáo công tác với Vương Tử Quân căn bản chưa từng bị ngăn cản.
Trước kia dù là Triệu Hiểu Bạch hay là Cổ Dương đều rất khách khí với Miêu Dược Hổ, nhưng bây giờ hắn đi vào trong phòng thư ký của chủ tịch Vương, cảm thấy bên trong không có ai, thế nên mới đến đây gõ cửa.
Cô gái này rất đẹp, nhưng vì sao nói chuyện khó chịu như vậy? Khi Miêu Dược Hổ đang cảm thấy xấu hổ không biết phải nói sao cho phải thì chợt nghe Vương Tử Quân ở bên trong nói: - Đồng chí Dược Hổ à? Mời vào nói chuyện.
Vương Tử Quân lên tiếng thì Văn Ngư Nhi không tiếp tục ngăn trở, nhưng khi đi vào trong phòng thì Miêu Dược Hổ vẫn cảm thấy xấu hổ. Hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi ngồi xuống khá đường hoàng ở phía đối diện.
- Ngư Nhi, đây là chủ tịch Dược Hổ của thành phố Linh Long, mau châm trà cho chủ tịch Dược Hổ. Vương Tử Quân nhìn Văn Ngư Nhi đứng ở bên cạnh rồi khẽ nói.