Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2662: Nhân vật chuyển đổi phải bước qua một cánh cửa.​ (1)




Văn Thành Đồ nghe những lời nói đầy mây mù của Uông Thanh Minh, căn bản không chịu đi vào chính đề, thế là trong lòng cực kỳ căm hận. Xem ra nếu chính mình không chủ động ném ra thì Uông Thanh Minh này chỉ sợ sẽ mãi dây dưa không chịu bày tỏ nội dung thực chất. Tuy hắn thật sự bực mình nhưng cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng.

- Chủ nhiệm Trình là người có năng lực tốt, thế nhưng vẫn thiếu lý lịch, đưa lên chỉ sợ không phục chúng. Văn Thành Đồ nói đến đây thì cười híp mắt: - Chúng ta làm công tác thì cần phải suy xét nhiều nhân tố, cần phải lấy đại cục là trọng. Trưởng phòng Uông, anh ấy giám đốc Sở của sở khoa học công nghệ như thế nào? Anh ấy là người có năng lực tốt, lý lịch không nhỏ.

Uông Thanh Minh thầm buồn cười, anh đi vòng vòng chín chín tám mươi mốt không phải là muốn nói ra những lời này sao? Nhưng hắn vẫn biểu hiện rất tốt, hắn vỗ đùi rồi bày ra bộ dạng bừng tỉnh: - Ôi, bí thư Văn, thật sự là nhờ ngài nhắc nhở, nếu như ngài không nói ra, tôi đã quên anh ta mất rồi. Giám đốc Sở những năm qua công tác rất tốt, đây là một người tiếng lành đồn xa.

Văn Thành Đồ thật sự không có tâm tư đi vòng quanh với Uông Thanh Minh, hắn bị thuộc hạ của mình làm cho bức bối, tâm tình căn bản là không ra gì. Nếu sự việc đã bàn đến đây, hắn cũng chỉ có thể phất tay nói: - Cứ như vậy đi, anh quay về chuẩn bị vài phần tư liệu là được.

Văn Thành Đồ nhìn Uông Thanh Minh rời đi mà không khỏi lắc đầu. Uông Thanh Minh này đúng là càng ngày càng không ra gì. Hắn uống một hớp nước, sau đó cảm thấy có chút là lạ. Uông Thanh Minh vẫn luôn là người theo sát tiến độ của bí thư Sầm, vì sao hôm nay lại có biểu hiện co cóng tay chân như vậy?

Văn Thành Đồ nghĩ đến biểu hiện của Uông Thanh Minh mà tâm tư khẽ động, hắn giống như loáng thoáng hiểu ra vấn đề gì đó, nhưng một chút linh quang như vậy vẫn còn chưa đủ để hắn nắm bắt vấn đề.

- Bí thư Văn, trưởng phòng Trần của thành phố linh long đến rồi, ngài có muốn gặp anh ấy không? Thư ký khẽ đi vào phòng đến bên cạnh Văn Thành Đồ rồi dùng giọng cung kính hỏi.

Trưởng phòng Trần của thành phố Linh Long? Văn Thành Đồ chợt vỗ đầu, hắn nhanh chóng nghĩ đến trưởng phòng tuyên truyền Trần Vĩnh. Người này vốn là phó chủ tịch thành phố có vị trí thấp nhất ở thành phố Linh Long, lần này có thể tiến lên làm trưởng phòng tổ chức cũng là vì hắn ra tay giúp sức, có thể nói đây là một trong số những người không nhiều đi theo bên cạnh Văn Thành Đồ.

Văn Thành Đồ do dự giây lát rồi gật đầu nói: - À, anh ấy có nói có chuyện gì không?

Thư ký cũng không hỏi, lúc này nghe thấy Văn Thành Đồ hỏi như vậy thì có chút lắp bắp không nên lời. Văn Thành Đồ nhìn bộ dạng của thư ký mà có chút khó chịu, thư ký thì làm gì? Không chỉ là một người pha trà rót nước và viết bản thảo, vào thời điểm mấu chốt nếu như anh không thể làm một người mưu trí ở bên cạnh lãnh đạo, hỏi gì cũng không biết, như vậy sao có thể cung cấp tham khảo cho quyết sách của lãnh đạo? Ôi, xem ra tìm được một cấp dưới vừa ý căn bản là không dễ dàng gì.

Văn Thành Đồ nghĩ đến đây mà không khỏi có chút bực bội, hắn nhanh chóng phất tay với thư ký; - Được rồi, mời trưởng phòng Trần vào đi.

Trần Vĩnh hơn bốn mươi tuổi, cơ thể có vài phần ục ịch, sau khi đi vào trong phòng thì tươi cười đứng ở đối diện với Văn Thành Đồ rồi nói: - Chào bí thư Văn.

Mặc dù vị trí của Trần Vĩnh cũng không nhỏ, thế nhưng Văn Thành Đồ biết lực của mình như vậy là đủ rồi. Hơn nữa đây là một người đi bên cạnh mình, dù là bỏ ngàn vàng mua xương ngựa thì mình cũng phải có tâm tư bảo vệ thủ hạ.

- à, Trần Vĩnh, dạo này anh bận rộn gì vậy? Mau ngồi xuống đi. Văn Thành Đồ nói rồi chỉ về phía ghế: - Hai ngày trước tôi có gặp đồng chí Đồ Phấn Đấu, anh ấy nói anh công tác rất tốt, làm tốt công tác tuyên truyền ở thành phố Linh Long, đó là: Làm tốt công tác, tin tức vang trời, đây cũng chính là lý niệm tuyên truyền của tỉnh Mật Đông.

Sau khi nghe được lời khích lệ của Văn Thành Đồ thì gương mặt Trần Vĩnh nở nụ cười sáng lạn, hắn ngồi xuống đối diện với Văn Thành Đồ rồi nói: - Bí thư Văn, gần đây thành phố Linh Long chúng tôi đang chuẩn bị xây dựng Phát Ly Cung, bây giờ chúng tôi đang chú trọng đẩy mạnh công tác tuyên truyền.

Trần Vĩnh báo cáo về công tác tuyên truyền của thành phố Linh Long cho Văn Thành Đồ, sau đó lại khẽ nói: - Bí thư Văn, công tác tuyên truyền cũng nằm trong phạm vi phân công quản lý của ngài, thế nên khi nào ngài có thời gian thì nên đến thành phố Linh Long kiểm tra chỉ đạo công tác, dể chúng tôi có thể tiếp tục đẩy mạnh công tác tuyên truyền tiến lên độ cao mới.

- À, Trần Vĩnh, anh làm công tác rất tốt, chỉ là con người anh có chút bảo thủ, những khi nên buông tay thì cần phải thả lỏng hơn một chút. Văn Thành Đồ căn bản nói hai câu khẳng định với Trần Vĩnh rồi tiếp tục mở miệng: - Còn phương diện chỉ đạo công tác, anh liên lạc với văn phòng tỉnh ủy, để cho bọn họ sắp xếp thời gian, nói tôi đã đồng ý rồi.

Trần Vĩnh cảm thấy mình nói hai câu đơn giản mà có thể mời Văn Thành Đồ xuống núi, thế là cực kỳ vui vẻ, không khỏi xoa xoa hai bàn tay nói: - Bí thư Văn, sau khi quay về tôi sẽ truyền đạt chỉ thị của ngài cho bí thư Đồ.

- Ừ! Văn Thành Đồ phất phất tay, chuẩn bị cho Trần Vĩnh rời đi, nhưng lúc này trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ mới, hắn thay đổi chủ đề: - Có phải thành phố Linh Long có một vị phó chủ tịch thường vụ họ Triệu hay không?

- Là Triệu Vệ Đông. Trần Vĩnh nói đến Triệu Vệ Đông thì có vài phần ghen ghét. Triệu Vệ Đông này năm xưa làm bí thư huyện ủy thì hắn làm chủ tịch huyện, tuy hai người không có ân oán gì, thế nhưng căn bản không quá phối hợp. Trên cơ bản là hai vị lãnh đạo đứng đầu có đối chọi với nhau, luôn phát sinh ra những lời nói xấu xa.

Trước kia Triệu Vệ Đông là lãnh đạo của hắn, bây giờ Triệu Vệ Đông cũng không biết được ai cho ngồi lên tên lửa, nhanh chóng phát triển như diều gặp gió, đã đi lên đỉnh đầu của Trần Vĩnh, làm cho Trần Vĩnh cực kỳ không thích ứng.

Nếu so sánh với phương diện này thì Trần Vĩnh càng cảm thấy không thoải mái vì địa vị bên trong thành phố Linh Long, Triệu Vệ Đông vẫn mạnh hơn hắn rất nhiều lần. Trong thành phố Linh Long dù anh có thừa nhận hay không thì hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ vẫn là cực kỳ chắc chắn, công lao mạnh mẽ, thanh danh quá lớn, không thể dao động. Người đi theo thân cận bên cạnh hai người này cũng là hạng có mặt mũi và thể diện lớn ở Linh Long.

Trần Vĩnh tuy là người được điều động lên vị trí hiện tại là nhờ bí thư Văn, thế nhưng bí thư Văn lại đi gần với bí thư Sầm, thế nên cũng không thể nói Trần Vĩnh là người ngoài được.