Bí Thư Trùng Sinh

Chương 258: Nóng đầu cho ra quyết sách




- Lộ Dao, chuyện kêu gọi đầu tư này rất trọng đại, tôi thấy chúng ta nên mở hội nghị thường ủy để thảo luận về nó.

Trong mắt Hầu Thiên Đông đã khôi phục lại vẻ tự tin không thể kháng cự được, lão sảng khoái tinh thần nói:

- Bây giờ làm việc cần phải chú ý khoa học hóa, dân chủ hóa, quy phạm hóa, hiện đại hóa, chúng ta không thể nóng đầu mà cho ra quyết sách được.

Hầu Thiên Đông hạ quyết tâm thì nở nụ cười sảng khoái.

Trần Lộ Dao cũng cười, hắn là trợ thủ nhiều năm của Hầu Thiên Đông, hắn nào không biết Hầu Thiên Đông có tính tình gì? Ý nghĩa lời nói của bí thư Hầu chính là cho Vương Tử Quân một lần tỉnh mộng, huyện Lô Bắc này không phải là nơi mà cậu có thể dùng một tay che trời.

Nhưng Trần Lộ Dao tuy cười nhưng trong lòng lại có chút tiếc nuối, Hầu Thiên Đông sắp xếp như vậy tuy rõ ràng là gõ lên đầu Vương Tử Quân, thế nhưng bí thư cũng không chịu đối mặt thật sự mà lựa chọn phương án không một tiếng động như thế này. Vì thế có thể thấy bí thư Hầu vẫn còn cố kỵ Vương Tử Quân, không muốn vung tay quá mức.

- Vâng, bí thư Hầu, anh xem khi nào thì phù hợp? Tôi cảm thấy chuyện này chúng ta cũng không nên làm cho giám đốc Trương chờ quá lâu.

Trần Lộ Dao dù có chút không cam lòng nhưng Hầu Thiên Đông đã bày tỏ thái độ như vậy, lúc này hắn cũng chỉ có thể phối hợp với bí thư Hầu mà thôi.

Hầu Thiên Đông nhìn lên đồng hồ, lão trầm ngâm một lát rồi nói:

- Buổi chiều, hai giờ chiều chúng ta sẽ tổ chức hội nghị thường ủy, thương nghị thật kỹ các điều kiện hợp tác của giám đốc Trương.

Trần Lộ Dao sau khi ở lại buôn chuyện thêm một lát mới rời khỏi phòng làm việc của Hầu Thiên Đông, mà những lời buôn chuyện của hắn lại làm cho Tôn Hạo cực kỳ hâm mộ. Tuy hắn là phó chủ tịch huyện nhưng những năm gần đây cũng không có mấy cơ hội được đến báo cáo công tác với bí thư huyện ủy, đừng nói là thoải mái vào phòng làm việc của bí thư để tán chuyện.

Nhưng Tôn Hạo nghĩ đến tình huống mình sẽ là trưởng phòng tuyên truyền, địa vị sẽ là nước lên thuyền lên, thế là hắn tràn đầy tin tưởng vào tương lai xử lý tốt quan hệ với Hầu Thiên Đông.

Thăng quan phát tài, hai ý nghĩ này cứ mãi xoay quanh trong đầu Tôn Hạo, nhưng tất cả chỉ được thực hiện khi có mặt Trương Nham Đống, thế là hắn cảm thấy nhất định là tổ tông của mình hiển linh, nếu không thì sao được thuận lợi như vậy?

Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc, hắn khẽ lật qua một phần thư mời, đây chính là công hàm của cục công thương thành phố An Dịch gửi đến. Mười ngày sau thành phố An Dịch sẽ tổ chức một hội chợ kêu gọi đầu tư, thiệp mời này đặc biệt gửi đến cho khối chính quyền huyện Lô Bắc.

Nếu là năm xưa thì thư mời này sẽ không đến tay huyện Lô Bắc hàng xóm, nhưng bây giờ thư mời của thành phố An Dịch không những gửi đến tay của Vương Tử Quân, còn có một thư mời do chính cục trưởng cục công thương của thành phố An Dịch, mời Vương Tử Quân và huyện ủy Lô Bắc tham gia.

Vương Tử Quân nhìn lá thư trong tay mà trong lòng chợt bùng lên ý nghĩ đã có sẵn từ lâu, mà ý nghĩ đó bây giờ càng thêm hoàn mỹ, hắn cầm lấy bút liên tục ghi chép, đúng lúc Tiếu Tử Đông đẩy cửa đi vào.

Tiếu Tử Đông lúc này càng dựa về phía Vương Tử Quân, dù đứng trước mặt Hầu Thiên Đông cũng không dám đắc thế, nhưng vì có mói quan hệ mật thiết với Vương Tử Quân, thế nên địa vị của chủ nhiệm văn phòng huyện ủy vẫn phát triển rất tốt.

- Bí thư Vương, anh đang bận sao?

Vương Tử Quân không chỉ một lần nói qua với Tiếu Tử Đông:

- Chúng ta là anh em thân quen, nếu như coi tôi là một đứa em trong nhà, cũng đừng gọi tôi là bí thư Vương, cứ gọi là cậu Vương!

Tiếu Tử Đông thầm cảm thấy có chút cảm động, hắn ôm quyền hưng phấn nói với Vương Tử Quân:

- Vậy thì xem như tôi trèo cao, gọi là cậu.

Nhưng Tiếu Tử Đông vẫn không tự giác được phải gọi Vương Tử Quân là bí thư Vương, giống như không gọi như vậy thì chính mình không bày tỏ được lòng tôn kính. Thời gian dài thì Vương Tử Quân cũng không muốn nhắc nhở thêm, cứ để đối phương thích gọi sao cũng được.

Vương Tử Quân buông bút, hắn đứng lên mời Tiếu Tử Đông đến bên ghế sa lông, sau đó tự tay châm trà cho Tiếu Tử Đông:

- Nếm thử trà Long Tỉnh tôi nhờ người đưa về từ Hàng Châu xem thế nào.

Tiếu Tử Đông cũng không quan tâm đến lời nói trà được đưa về từ Hàng Châu của Vương Tử Quân, vì bây giờ danh tiếng của trà Long Tinh ở Tây Hồ trong nước ngày càng cao, rất nhiều người đi biếu quà thường nói đây là lấy về từ Hàng Châu.

Nhưng Tiếu Tử Đông lại không biết đây chỉ là lời nói khiêm tốn của Vương Tử Quân, trà Long Tỉnh này không những thật sự lấy về từ Hàng Châu, hơn nữa còn là từ trong những vườn trà nổi tiếng, đây chính là món quà của Tần Hồng Cẩm từ phương nam nhờ người đưa về cho Vương Tử Quân.

Tần Hồng Cẩm tuy đi phương nam nhưng vẫn thỉnh thoảng gửi về cho Vương Tử Quân đủ mọi lễ vật, những món này có cả quần áo hoặc những món trang sức nho nhỏ, mà trà Long Tỉnh chính là một trong những món quà của nàng gửi về cho hắn.

Tiếu Tử Đông khẽ nâng ly trà lên hớp một ngụm, cảm thấy mùi hương thơm ngát thấm đẫm ruột gan, trong lòng thầm cảm khái nhưng ngoài miệng lại không nhắc đến chuyện lá trà. Hắn nói vài ba câu với Vương Tử Quân, sau đó thay đổi chủ đề:

- Bí thư Vương, chiều nay mở hội nghị thường ủy, anh có nghe qua chưa?

- Đã nghe nói!

Vương Tử Quân cũng không khách khí với Tiếu Tử Đông, hắn khẽ nâng ly lên uống một ngụm, sau đó thản nhiên nói.

Tiếu Tử Đông nhìn gương mặt điềm nhiên như không của Vương Tử Quân, thật sự càng phải lau mắt mà nhìn, tuổi trẻ mà đã không chút gợn sóng sợ hãi như vậy, bất động như núi, xem ra tâm cơ quá cao làm cho người ta khó thể đề phòng. Trước khi sự việc đến thì ung dung thanh thản giống như không có bất kỳ vấn đề gì, không buồn lo vô cớ, nếu đứng trước mặt Vương Tử Quân thì rõ ràng giống như múa rìu qua mắt thợ.

- Bí thư Vương, anh nên quan tâm một chút, những ngày này hướng gió của huyện Lô Bắc có chút gì đó không đúng.

Tiếu Tử Đông đành cười ha hả dùng giọng cực kỳ có ý nghĩa nói.

Vương Tử Quân cũng nâng chung trà lên, trong lòng hắn hiểu rất rõ, Tiếu Tử Đông chạy đến nói vài câu thật lòng với mình cũng không dễ dàng gì. Trên quan trường không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, Tiếu Tử Đông làm được điều này là không dễ dàng gì. Trong lòng tuy không xem đó ra gì, không cho là đúng, nhưng ngoài miệng lại cười nói:

- Cám ơn chủ nhiệm Tiếu đã nhắc nhở.

Tiếu Tử Đông ngồi thêm một lát, nhưng chủ đề cũng không còn tiếp tục xoay quanh hội nghị thường ủy, hắn đàm luận về những chuyện thường ngày, sau đó lại di chuyển chủ đề:

- Bí thư Vương, văn phòng huyện ủy sắp cử nhân viên xuống tuyến dưới rèn luyện, bên phía tôi còn thiếu một vị phó chủ nhiệm, anh xem, có nên gia tăng trọng trách cho Hạ Châu hay không?

Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, sau đó hắn khẽ cười một tiếng nói:

- Gia tăng trọng trách là tốt, thế nhưng cũng không thể làm cho anh khó xử, tôi thấy nên bỏ qua, cứ cho cậu ấy kiêm một vị khí trưởng khoa là được.

Tiếu Tử Đông cũng có chút do dự trong sự kiện đẩy Tôn Hạ Châu lên làm phó chủ nhiệm, nhưng cuối cùng hắn cũng nói ra. Trong văn phòng huyện ủy có năm vị phó chủ nhiệm, tuy đều là phó chủ nhiệm nhưng đều là cấp chính khoa, nếu như trực tiếp điều lên vị trí phó chủ nhiệm, chỉ sợ các vị trưởng khoa bên dưới sẽ không phục. Dù đám người kia có không phục thì cuối cùng cũng không tạo nên con sóng gì, thế nhưng nói tóm lại cũng không tốt, rõ ràng đây là sự việc có hiềm nghi nịnh nọt với Vương Tử Quân.

Lúc này Vương Tử Quân lại có thể hiểu cho mình, Tiếu Tử Đông chỉ cảm thấy mình thoải mái hơn rất nhiều. Hắn đặt ly trà trong tay xuống, sau đó đứng lên nói:

- Bí thư Vương, dù gió mây thế nào, dù thong thả hay cấp bách, Tiếu Tử Đông tôi cũng tình nguyện cùng ngắm phong cảnh với anh.

Tiếu Tử Đông đi, đã nói rõ tất cả rồi, Vương Tử Quân thu dọn ly trà đã nguội, hắn ngồi bên cạnh bàn làm việc hút thuốc mà không nói điều gì.

Tiếu Tử Đông ủng hộ mình đã quá rõ ràng, nhưng Vương Tử Quân có thể nghe ý nghĩa lời nói của Tiếu Tử Đông, rõ ràng là đối phương không ôm hy vọng gì với hội nghị thường ủy lần này. Lúc này không còn như trước, nếu Vương Tử Quân quyết giữ ý nghĩ của mình, như vậy có nghĩa là đốt lửa lên người Hầu Thiên Đông, sẽ nhận lấy đòn tấn công của ba người Hầu Thiên Đông, Lưu Thành Quân, Trần Lộ Dao.

Tuy chỉ là thảo luận về một vấn đề, cũng không nhất định là đấu tranh gì lớn, nhưng Tiếu Tử Đông đã đến đây, thái độ của Tiếu Tử Đông đã cho thấy, cho dù quyết sách của Vương Tử Quân có sai lầm, hắn cũng đứng bên cạnh Vương Tử Quân.

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, khóe miệng Vương Tử Quân lộ ra nụ cười, Tiếu Tử Đông xem ra là giúp đỡ chính mình hoàn toàn không nguyên tắc. Dù theo nguyên tắc tổ chức thì như vậy là không tốt, nhưng Vương Tử Quân biết bây giờ mình đang ở trong quan trường huyện Lô Bắc, mình cần có người luôn ở bên cạnh, trung thành và tận tâm.

Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì chuông điện thoại vang lên, hắn khẽ cầm lấy điện thoại, chợt nghe đầu dây bên kia vang lên âm thanh của Đỗ Tự Cường:

- Bí thư Vương, anh có bận gì không?

Từ sau khi xảy ra sự kiện liên quan đến Đỗ Tiểu Trình vào lần trước, Đỗ Tự Cường tuy không có bất kỳ bày tỏ nào cả, nhưng Vương Tử Quân có thể rõ ràng cảm giác được vị phó chủ tịch thường vụ này đang gần đến bên cạnh mình. Trên một vài vấn đề không cần mình quan tâm thì Đỗ Tự Cường vẫn đến trưng cầu ý kiến.

Thái độ của Vương Tử Quân với Đỗ Tự Cường là cực kỳ cẩn trọng, hắn cười ha hả nói:

- Cũng không tính là bận rộn, chủ tịch Đỗ có gì dặn dò sao?

- Bí thư Vương, anh còn trẻ, nhiều chuyện có thể bày mưu nghĩ kế, chí ở ngàn dặm, lùi một bước trời cao biển rộng, trong huyện Lô Bắc này anh cũng đừng quá chăm chăm vào một việc, thành tích là của mọi người, vất vả là chính bản thân mình, anh cũng đừng để trong lòng.

Đỗ Tự Cường nói rất uyển chuyển, nhưng ý nghĩ lời nói lại quá rõ ràng: Cũng không nên so đo nhiều với chuyện của Trương Nham Đống.

Vương Tử Quân nghe Đỗ Tự Cường khuyên can mình mà cười lên ha hả:

- Đa tạ chủ tịch Đỗ đã chỉ điểm, à, anh nói đúng, tôi cảm thấy nên là như vậy.

Tất cả mọi người đều là kẻ thông minh, đối với những chuyện thế này, sau khi dùng vài lời nói rõ thái độ của mình với đối phương, sẽ không tiếp tục kéo dài câu chuyện. Đỗ Tự Cường nói thêm vài chuyện nhỏ nhặt, sau đó cười ha hả nói:

- Bí thư Vương, chuyện của Tiểu Trình tôi còn chưa cảm tạ anh, khi nào thì anh cho tôi cơ hội để bày tỏ đây?

- Ha ha ha, chủ tịch Đỗ, người nên cảm tạ chính là tôi, tôi là bí thư ủy ban tư pháp, tôi cần cảm tạ anh vì đã bồi dưỡng cho hệ thống tư pháp một vị công an ưu tú như vậy.

Vương Tử Quân mỉm cười nói với Đỗ Tự Cường.

- Bí thư Vương quá khách khí rồi, con gái của tôi xem như bị mẹ nó làm hư, tuổi trẻ, tính nhiệt tình công tác là dư thừa, nhưng kinh nghiệm lại thiếu hụt. Sự việc xảy ra lần trước, nếu không phải bí thư Vương vung tay giải quyết, sợ rằng bây giờ còn đang khóc nhè.

Đỗ Tự Cường dùng giọng rất chân thành nói, vì hai bên nói chuyện rất đầu cơ, thế cho nên hắn cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Vương Tử Quân được kéo lại gần vài phần.

Vương Tử Quân cười cười, trong đầu không tự giác được phải hiện lên hình ảnh Đỗ Tiểu Trình với một bộ cảnh phục.

- Bí thư Vương, con gái của tôi cực kỳ bội phục anh, sau này nếu tôi có điều gì quản giáo không dược, kính mong anh làm chú cũng đừng nên khoanh tay đứng nhìn.

Đỗ Tự Cường nói, âm thanh vang lên trong điện thoại, nhưng chủ tịch Đỗ dùng giọng thoải mái ném cho Vương Tử Quân chức danh "chú", điều này lại làm cho bí thư Vương đổ mồ hôi hột, mình sao lại biến thành chú của Đỗ Tiểu Trình?

- Nhất định, nhất định là như vậy. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vương Tử Quân gần đây cảm thấy công phu ẩn giấu của mình gia tăng mạnh, tuy hắn cảm thấy buồn cười nhưng ngoài miệng lại dùng giọng không đếm xỉa để ứng phó với Đỗ Tự Cường.

Vương Tử Quân thầm suy nghĩ về lời nói của Đỗ Tự Cường, hắn giống như chợt bừng tỉnh, thì ra khúc quanh của Đỗ Tự Cường chính là mình.

Vương Tử Quân dừng lại một chút rồi dùng giọng trịnh trọng nói:

- Chủ tịch Đỗ, cô gái Tiểu Trình này thật sự rất tốt, đã vài lần Liên Giang Hà báo cáo với tôi, nghĩ rằng muốn gia tăng trọng trách cho nàng, tôi cảm thấy như vậy là rất hay. Tiểu Trình không nên cứ mãi giới hạn trong chiến tuyến công an, có lẽ nên để cô ấy phát triển toàn diện. Hai ngày trước viện kiểm sát có báo cáo với tôi, nói rằng không đủ, thế là tôi đang suy xét, có nên đưa Tiểu Trình đến chiến tuyến viện kiểm sát hay không?

Đỗ Tự Cường ở đầu dây bên kia thật sự giống như không tin vào lỗ tai của mình, nói thật thì con gái được gia tăng trọng trách trong cục công an thì hắn đã cảm thấy rất đủ, cảm thấy tiến lên viện kiểm sát là chuyện xa vời, thế nhưng không ngờ Vương Tử Quân mở miệng lại cho mình một thu hoạch ngoài ý muốn.

Đỗ Tự Cường rất cảm kích, hắn dùng giọng chân thành nói:

- Bí thư Vương, cảm tạ anh đã quan tâm, Tiểu Trình là thuộc hạ của anh, lại là cháu của anh, anh cứ thấy thế nào hay thì ra tay, tôi chỉ phụ trách việc đáp tạ anh em mà thôi.

Âm thanh của Đỗ Tự Cường ở đầu dây bên kia rõ ràng có chút biến đổi.

Xem ra ý kiến của Vương Tử Quân thật sự làm cho Đỗ Tự Cường cảm động đến mức muốn rơi nước mắt, nếu nói từ góc độ an toàn thì Đỗ Tự Cường không muốn con gái của mình làm công an, điều này Vương Tử Quân nghe được từ Tôn Hạ Châu.

- Cốc, cốc, cốc!

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, cửa phòng khép hờ của Vương Tử Quân được đẩy ra, Trương Tân Dương tiến vào phòng với vẻ mặt cười hì hì, sau lưng hắn chính là Liên Giang Hà với nụ cười trên môi. Nhưng hai người này lại không thu hút ánh mắt của Vương Tử Quân, điều làm hắn chú ý chính là Đỗ Tiểu Trình mới một thân đồng phục cảnh sát ở phía sau.

- Bí thư Vương.

Liên Giang Hà là lãnh đạo cục công an, tất nhiên là người đầu tiên chào hỏi Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đi đến trước bàn làm việc:

- Các anh ngồi xuống đi, đừng khách khí với tôi.

Vương Tử Quân vừa nói vừa định với phích nước nóng châm trà.

- Bí thư Vương, không vội, để tôi làm cho.

Trương Tân Dương không đợi Vương Tử Quân cầm lấy bình thủy, hắn vung lên tay cầm lấy trước.

Vương Tử Quân cười cười, hắn khẽ gật đầu với Liên Giang Hà, sau đó hắn nói với Đỗ Tiểu Trình:

- Tiểu Trình, đừng đứng, mau ngồi xuống.

Vương Tử Quân gọi là Tiểu Trình thì chợt nhớ đến lời nói của Đỗ Tự Cường, chủ tịch Đổ đưa mình lên vị trí làm chú, thế là ánh mắt lại rơi xuống bộ ngực nhô cao của nàng, nhìn đứa cháu này mà những lời lên đến miệng bí thư Vương lại bị nuốt xuống.

Cô cháu gái này hình như có hơi lớn.

Đỗ Tiểu Trình cũng căn bản không phát hiện được chút sững sờ trong giây lát của Vương Tử Quân, càng không nghĩ rằng bố mình đã gọi điện thoại cho Vương Tử Quân.

- Bí thư Vương, tôi đến báo cáo cho anh một công tác quan trọng.

Liên Giang Hà nói và vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hắn là một cán bộ được Vương Tử Quân đề cử lên, tất nhiên hắn sẽ rất phối hợp với Vương Tử Quân. Nhưng hắn cũng là người có tính nguyên tắc, cho đến nay dù rất trung thành và tận tâm với Vương Tử Quân, thế nhưng cũng không đến mức nghe theo lời mù quáng theo kiểu Trương Tân Dương.

Tuy Vương Tử Quân sử dụng Trương Tân Dương cảm thấy rất thuận tay, thế nhưng hắn cảm thấy Liên Giang Hà chủ trì cục công an càng làm cho mình an tâm hơn. Hắn cũng tỏ ra cực kỳ tôn trọng với tư cách, phong cách sử lý sự việc của Liên Giang Hà ở trong cục công an.

- Anh nói đi.

Vương Tử Quân nhìn Liên Giang Hà rồi lên tiếng.

Liên Giang Hà trầm ngâm một lát rồi nói với Đỗ Tiểu Trình:

- Tiểu Trình, cô báo cáo cho bí thư Vương đi.

Đỗ Tiểu Trình là một người không sợ trời sợ đất trong huyện Lô Bắc, sau khi trải qua sự kiện vu cáo vừa rồi thì nàng càng cảm thấy mình trưởng thành hơn. Nhưng khi đối mặt với Vương Tử Quân, trái tim của nàng chợt gia tốc mà không hiểu rõ nguyên nhân.

Đỗ Tiểu Trình khẽ xiết chặt bàn tay, trong lòng càng thầm nói:

"Đỗ Tiểu Trình, mày làm sao vậy? Dù đối mặt với Hầu Thiên Đông thì mày cũng chưa từng căng thẳng như vậy!"

Tuy trong lòng đang cố gắng áp chế mình, nhưng Đỗ Tiểu Trình vẫn có biểu hiện có hơi hoảng hốt, chỉ sợ mình nói không tốt, để lại ấn tượng xấu cho Vương Tử Quân, thế nên những lời đã được nàng chuẩn bị sẵn trên đường đến đây lại bị kẹt.

- Bí thư Vương...Trương...Trương Tiểu Mai...

Đỗ Tiểu Trình thấy Liên Giang Hà nhìn về phía mình, nàng vội vàng mở miệng, kết quả không nói thì không sao, mở miệng lại nói Trương Nham Đống thành Trương Tiểu Mai.

Vẻ mặt Liên Giang Hà chợt trở nên rất khó coi, khi uy thế của Vương Tử Quân ngày càng tăng thì lúc này hắn cực kỳ để ý đến ấn tượng của mình trước mặt lãnh đạo. Lúc này hắn đưa Đỗ Tiểu Trình đến báo cáo công tác, chủ yếu là muốn cho nàng biểu hiện một chút, càng tạo ra một ấn tượng tốt cho bí thư Vương. Không ngờ Đỗ Tiểu Trình gần đây nói năng rõ ràng, biểu đạt mạch lạc, nhưng bây giờ lại rơi vào tình huống khó khăn thế này.

Đỗ Tiểu Trình nói được vài câu thì cúi đầu, những từ ngữ được sắp xếp sẵn đang chạy loạn trong lòng.

Vương Tử Quân nhìn Đỗ Tiểu Trình nói năng lắp bắp mà có chút ngẩn ngơ, hắn nhìn nụ cười trầm thấp của Liên Giang Hà, sau đó cười ha hả nói:

- Tiểu Trình, cô cũng đừng khẩn trương như vậy, nếu bộ dạng của cô mà rơi vào trong tai của chủ tịch Đỗ, biết đâu anh ấy lại cho rằng mộti người chú như tôi không ủng hộ công tác của cô.

"Cái gì? Cái gì? Tôi gọi anh bằng chú?"

Những lời của Vương Tử Quân rơi vào trong tai Đỗ Tiểu Trình, điều này làm cho cô nàng cảnh sát kiêu ngạo có chút căm tức, anh bao nhiêu tuổi rồi? Chỉ là chức vụ cao mà thôi, chức vụ cao thì tự động lên cấp sao?

Lúc này Đỗ Tiểu Trình ngẩng đầu lên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Vương Tử Quân, sau đó báo cáo bằng giọng cực kỳ rõ ràng trật tự:

- Báo cáo bí thư Vương, dựa theo chỉ thị của anh, chúng tôi đã liên lạc với các anh em cảnh sát huyện thị khác. Sau khi trải qua kiểm tra đối chiếu, hôm nay dưới sự phối hợp của cảnh sát thành phố Ngô Nham, cuối cùng cũng xác định được thân phận thật sự của hai người Trương Nham Đống và Lô Tiểu Mai.

- Trương Nham Đống tên thật là Trương Nhị Ngưu, là nông dân huyện XX tỉnh XX, năm ngoái đã từng lừa đảo một nhà máy bia ở thành phố Ngô Nham, số tiền lừa đảo lên đến con số năm trăm ngàn....

- Lô Tiểu Mai tên thật là Lộ Tiểu Hoa, là vợ của Trương Nhị Ngưu, cô ấy là một nghi phạm trong vụ an lừa đảo năm ngoái.

Đỗ Tiểu Trình nói ra những lời cực kỳ rõ ràng lưu loát, rất dễ nghe, Vương Tử Quân nghe vào tai cũng liên tục gật đầu. Nhưng hắn nghĩ đến tình huống ban ngành lãnh đạo huyện Lô Bắc lại đang liên tục xoay quanh nịnh bợ hai tên nông dân, trong lòng cảm thấy thật sự đáng buồn.

Vấn đề kêu gọi đầu tư, nói ra thì cũng đơn giản, nhưng thực tế chỉ có một chữ "khó", cũng vì mình khó khăn thế nên mới tạo cơ hội cho người ta lợi dụng.

Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì Đỗ Tiểu Trình đã sắp báo cáo xong, nàng ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân đang ghi chép, vẻ mặt nàng khẽ động, nàng chợt nói:

- Bí thư Vương, tôi có một ý kiến với anh, sau này anh có thể gọi tôi là Tiểu Trình hoặc là cảnh sát Đỗ, thế nào cũng được, thế nhưng mong anh đừng gọi tôi là cháu Tiểu Trình.

Đỗ Tiểu Trình nói đến đây thì nàng khẽ nhíu nhíu mũi, sau đó lại nói tiếp:

- Tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch của anh, anh còn nhỏ hơn tôi một tháng tuổi, nếu gọi tôi là cháu, không phải anh coi mình già vậy sao?

Vương Tử Quân nhìn Đỗ Tiểu Trình đang ngẩng đầu ưỡn ngực mà chí khí bùng lên tận trời, hắn đã hoàn toàn không còn gì để nói. Liên Giang Hà và Trương Tân Dương nãy giờ ngồi bên cạnh Vương Tử Quân nghe Đỗ Tiểu Trình báo cáo lại cười tươi như hoa, chỉ sợ mình cười thành tiếng.

- À, sau này tôi sẽ nhất định chú ý hơn, cháu Tiểu Trình.

Vương Tử Quân nhìn Đỗ Tiểu Trình, thế là trong lòng có ý muốn trêu đùa một chút, sau khi gọi "cháu Tiểu Trình", không đợi Đỗ Tiểu Trình phản đối thì hắn đã nói với cục trưởng Liên Giang Hà:

- Cục trưởng Liên, anh quay về lập tức sắp xếp người vây ráp hai người kia, nếu phát hiện bọn họ có hành vi bỏ trốn, lập tức khống chế ngay.

- Vâng.

Liên Giang Hà đứng lên ghế sa lông rồi trầm giọng nói.

- Được rồi, bây giờ anh và đồng chí Đỗ Tiểu Trình đi bố trí, Tân Dương, tôi có chuyện cần nói với anh.

Vương Tử Quân cũng không chờ Đỗ Tiểu Trình mở miệng, hắn nhanh chóng phân phó.

Đỗ Tiểu Trình vốn bị ba chữ "cháu Tiểu Trình" của Vương Tử Quân làm cho gương mặt phát lạnh, hơi thở phập phồng, bộ ngực cao ngất càng rung động. Khi nàng chuẩn bị cho đối phương biết tay, không ngờ đối phương còn nhỏ tuổi hơn mình lại lợi dụng chức quyền để đuổi mình và cục trưởng ra ngoài.

Đúng vậy, rõ ràng là đuổi ra ngoài, điều này làm cho Đỗ Tiểu Trình xiết chặt hai bàn tay nhỏ, trước khi rời khỏi phòng còn dùng ánh mắt hung hăng nhìn "chú Vương Tử Quân".

Liên Giang Hà là người thành tinh, cớ sao không hiểu bí thư Vương đang đùa với Đỗ Tiểu Trình, tuy hắn thấy bí thư Vương có hơi ép người, thế nhưng chuyện giao hảo giữa bí thư Vương và chủ tịch Đỗ thật sự không phải là một vị cục trưởng cục công an như hắn có thể trộn lẫn vào.

Sau khi Liên Giang Hà và Đỗ Tiểu Trình rời khỏi phòng, Trương Tân Dương chợt cười ha hả không chút kiêng kỵ, sau đó lại giơ ngón tay cái với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, anh thật sự còn dám chọc con gái của chủ tịch Đỗ, anh xem bộ dạng của cô ấy lúc vừa rồi kìa, đúng là một cây ớt.

"Cây ớt"

Vương Tử Quân nhớ lại gương mặt đỏ ửng của Đỗ Tiểu Trình trước khi đi, hắn chợt nở nụ cười, sau đó hắn phất tay nói:

- Trước khi các anh đến thì chủ tịch Đỗ đã gọi điện thoại cho tôi, nói tôi nên nâng đỡ cháu Tiểu Trình.

Trương Tân Dương nghe xong thì cười lớn nói:

- Bí thư Vương, nếu không sau khi quay về tôi sẽ nói với Đỗ Tiểu Trình, để cho cô ấy về nhà làm loạn với chủ tịch Đỗ...

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt với nụ cười xấu xa của Trương Tân Dương, trong lòng dù có chút động tâm nhưng cũng không lên tiếng. Sau khi nâng ly trà lên nhấp một ngụm, Vương Tử Quân mỉm cười hỏi Trương Tân Dương:

- Tân Dương, còn ai biết rõ chuyện hai tên lừa đảo kia không?

- Bí thư Vương, chỉ có tôi, cục trưởng Liên và Đỗ Tiểu Trình biết rõ mà thôi.

Trương Tân Dương thu lại nụ cười rồi dùng giọng nghiêm túc nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu không nói thêm điều gì, sau đó Trương Tân Dương tiếp tục lên tiếng:

- Bí thư Vương, tôi cảm thấy chuyện này có vẻ hơi lớn, thế cho nên đến báo cáo với cục trưởng Liên.

- À, anh làm vậy là đúng, cục trưởng Liên cũng không tệ, anh liên hệ với anh ấy nhiều hơn cũng không có gì xấu.

Vương Tử Quân ném cho Trương Tân Dương một điếu thuốc, sau đó hắn nói tiếp;

- Chuyện này anh đi đến báo cáo cho chủ tịch Hàn Minh Khải.

"Báo cáo cho Hàn Minh Khải?"

Trương Tân Dương nghe Vương Tử Quân nói một câu không đầu không đuôi như vậy mà không kịp phản ứng. Trương Tân Dương thấy Hàn Minh Khải căn bản không liên quan gì đến sự việc này, chính mình đi báo cáo cho đối phương làm gì? Hơn nữa đây là một sự kiện lập công, chính mình báo cáo cho Hàn Minh Khải, nếu Hàn Minh Khải nhảy ra, không phải là cướp mất công lao của bí thư Vương sao? Cứ như vậy mà tặng không công cho Hàn Minh Khải sao?

- Một chai rượu có ba cái ly, một hảo hán cần có anh em bạn bè trợ giúp, tôi cực kỳ xem trọng anh, nhưng lực lượng một người có hạn, anh đi thông báo cho chủ tịch Hàn, như vậy là giúp đối phương một chuyện tốt bằng trời, anh ấy sẽ nhớ kỹ công lao của anh.

Vương Tử Quân khẽ gõ lên bàn rồi thản nhiên nói.

Trương Tân Dương nhìn bộ dạng nhàn nhã tự đắc của Vương Tử Quân mà giống như chợt hiểu ra, hắn dùng giọng phục tùng nói với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, tôi hiểu ý anh!

Trương Tân Dương dùng ánh mắt cảm kích nhìn Vương Tử Quân, sau đó cung kính lui ra khỏi phòng.

Tôn Hạo đang sảng khoái ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn vừa hút thuốc vừa nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường của mình.

Thời gian sao trôi qua chậm rãi như vậy? Tôn Hạo lúc này cảm thấy thời gian giống như đang đối nghịch với mình, hắn hận không thể tiến lên vặn thêm vài vòng, cho đồng hồ nhanh chóng chỉ đúng hai giờ.

Bí thư Hầu đã đồng ý, sau khi nghe Trần Lộ Dao nói đã liên lạc tốt với bí thư Hầu và chủ tịch Lưu, hội nghị thường ủy vào buổi chiều sẽ thông qua lời đề nghị của Tôn Hạo. Dù đây chỉ là chối bỏ đề nghị của Vương Tử Quân, thế nhưng ý nghĩa của nó là cực kỳ quan trọng, vì điều này dù sao cũng là giáng một đòn lên vẻ kiêu ngạo của Vương Tử Quân, không tiếp tục cho anh xuân phong đắc ý. Hừ, cũng phải cho đối phương thấy mình có lực lượng cỡ nào.

Lúc này áp chế được Vương Tử Quân thì Tôn Hạo sẽ là nước lên thuyền lên, chưa nói đến vấn đề lãnh đạo sẽ càng thêm coi trọng mình, mà vị trí trưởng phòng tuyên truyền sẽ là của mình.

Trưởng phòng tuyên truyền chính là thường ủy huyện ủy, Tôn Hạo nghĩ đến vị trí chạm tay có thể phỏng này, hắn chợt cảm thấy phòng làm việc này có hơi nhỏ.

- Cốc, cốc, cốc!

Tiếng gõ cửa trong trẻo vang lên, Tôn Hạo nghe thấy âm thanh này thì vui sướng lên tiếng mời vào.

- Chào chủ tịch Tôn.

Đi vào là một tên cán bộ hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ tây trang thấp kém màu đen, tóc khá bóng mượt, nự cười rạng rỡ.

- Chủ tịch Tôn, anh có bận rộn gì không?

Tên cán bộ này vừa vào cửa thì nhanh chóng châm trà cho chủ tịch Tôn Hạo.

Tôn Hạo ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Triều Thu Ba, là một trong năm vị phó chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền huyện Lô Bắc. Triều Thu Ba này gần đây đi rất gần với Hàn Minh Khải, lúc này đến đây là có ý gì? Trong lòng hắn khẽ động, hắn khẽ đứng lên hừ một tiếng.

Triều Thu Ba giống như không thấy được sự lãnh đạm của Tôn Hạo, hắn đặt phích nước xuống, sau đó cung kính rút ra một điếu thuốc, dùng hai tay đưa cho Tôn Hạo. Tôn Hạo tiếp nhận thuốc, hắn càng cung kính châm lửa cho Tôn Hạo.

Trước kia Tôn Hạo cũng có nhiều lần liên hệ với vị phó chủ nhiệm Triều Thu Ba này, khi đó tuy đối phương cũng cung kính trà nước với mình, thế nhưng đối phương lại làm mình sinh ra cảm giác giống như có hơi qua loa, không đủ chân thành, bây giờ lại có hương vị khác.

- Thu Ba, cũng không có gì bận, cậu ngồi xuống đi.

Tôn Hạo nhìn Triều Thu Ba lau bàn cho mình, sau đó hắn khẽ gật đầu dùng giọng thản nhiên nói với Triều Thu Ba.

Tuy bàn đã rất sạch nhưng Triều Thu Ba vẫn dùng sức lau vài lượt, cuối cùng hắn mới ngồi nửa mông xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Tôn Hạo:

- Chủ tịch Tôn, tôi đến báo tin vui cho anh, vừa rồi văn phòng huyện ủy gọi điện thoại đến, nói mời anh đến dự thính hội nghị thường ủy vào lúc hai giờ chiều.

Chuyện dự thính hội nghị thường ủy thì Tôn Hạo thật sự biết sớm hơn cả Triều Thu Ba, nhưng lúc này hắn lại khẽ gật đầu không chút biểu cảm.

- Chủ tịch Tôn, Tiểu Triều tôi xin chúc mừng anh, hôm nay anh dự thính hội nghị thường ủy, ngày mai rất có thể sẽ tiến xa vang rộng. Khi ngài làm chủ tịch huyện, ngài rất coi trọng công tác của tôi, đợi đến khi ngài là trưởng phòng, thuộc hạ như tôi cũng cam tâm tình nguyện cho lãnh đạo cũ như ngài.

Triều Thu Ba lúc này mở miệng miệng lên tiếng cực kỳ cung kính, tuy Tôn Hạo có chút chán ghét tên khốn thường hay nịnh hót Hàn Minh Khải này, nhưng bây giờ nghe vậy thì khẽ dừng lại, cảm thấy đối phương rất đáng được sử dụng. Lúc này hắn nhìn vào mắt đối phương, cảm thấy dễ nhìn hơn, cũng không phải loại chán ghét.

- À, Thu Ba, cậu nói vậy cũng quá mức, tôi chỉ đến dự thính, bất cứ chuyện gì cũng có tốt xấu.

Tôn Hạo vừa nói vừa dùng tay khẽ vuốt ve mái tóc, sau đó hắn lười biếng dựa lưng ra phía sau, bộ dạng đắc ý nói không nên lời.

Tôn Hạo nghĩ đến vấn đề dự thính hội nghị thường ủy, hắn nói tránh đi một chút, nhưng trong lòng hắn lại xem vị trí trưởng phòng tuyên truyền đã là của mình.

Triều Thu Ba có thể trở thành phó chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền, tất nhiên sẽ là một tồn tại sắp thành tinh, khi hắn thấy Tôn Hạo có biểu hiện như vậy thì cười hì hì nói:

- Ngài quá khiêm tốn rồi, ngài là cán bộ làm việc cẩn thận chặt chẽ, thật sự đáng cho chúng tôi học tập. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, hội nghị thường ủy hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra, đừng nói là trong khu văn phòng huyện ủy chính quyền, dù là các vị lãnh đạo đơn vị ban ngành, hay tất cả các vị lãnh đạo xã thị trấn đều biết rõ. Vừa rồi anh Lưu phòng thông tin còn gọi điện thoại đến, nói là khi nào lãnh đạo nhận chức, anh ấy sẽ đưa ngài đi đón gió tẩy trần.

Triều Thu Ba nói đến đây thì thay đổi chủ đề:

- Lãnh đạo, ngài mới thật sự là chân nhân bất lộ tướng, khu văn phòng bây giờ có một câu nói thế này, nói bí thư Vương có lợi hại thì cũng chỉ như vậy mà thôi, anh xem, chủ tịch Tôn không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã nổi tiếng, cải tử hồi sinh sự việc bị bí thư Vương đạp chết.

Triều Thu Ba nói những lời nịnh hót làm cho gương mặt Tôn Hạo không khỏi đỏ lên, hắn thích ý không ngậm miệng lại được, sau đó rụt rè cúi đầu, nếp nhăn trên mặt cũng mở rộng ra như cải tử hoàn đồng. Hắn liên tục khoát tay với Triều Thu Ba, nhưng trong miệng lại liên tục nói những lời tốt đẹp.

- Người tuyến dưới nói như vậy sao? Đúng là không hay, không hay.

Thái độ của Tôn Hạo rõ ràng là nhìn từ trên cao xuống thấp, giọng điệu nói một đằng nghĩ một nẻo của Tôn Hạo càng làm cho Triều Thu Ba phát huy tốt khả năng nịnh hót của mình. Hắn vốn đến đây để vuốt mông ngựa, lúc này thấy mình gãi đúng chỗ ngứa của Tôn Hạo thì thái độ càng kính nể không thôi.

- Lãnh đạo Tôn, sao anh lại nói đây là chuyện không hay? Ngài là người không thích kể công tự kiêu ngạo, lời nói của người ngoài khó thể tin, nhưng đối với anh thì lại khác. Những người kia phân tích hội nghị thường ủy lần này có mở hay không cũng như nhau mà thôi, bây giờ bí thư Vương chỉ còn hai con đường để đi: Một là véo mũi để thực hiện hạng mục lần này; một là phải đi trên một con đường đen, sau đó chủ tịch Tôn sẽ đứng lên gõ cho một gậy ở hội nghị thường ủy.

- Ha ha ha, Tiểu Triều ơi là Tiểu Triều, các người ở bên dưới định luận như vậy sao? Như vậy cũng không hay, cậu là lãnh đạo văn phòng khối chính quyền huyện, những chuyện thế này nên ngăn lại, cũng không cho các vị đồng chí bên dưới nghị luận về lãnh đạo như vậy được, sẽ là không tốt, rất không tốt.

Tôn Hạo duỗi tay chỉ vào Triều Thu Ba, trong ánh mắt lại lóe lên vẻ đắc ý.

Hai người nói chuyện với nhau với khí thế ngất trời, chuông điện thoại của Tôn Hạo chợt vang lên, Tôn Hạo nhìn dãy số người gọi đến mà vung tay lên với Triều Thu Ba rồi nói:

- Tôi là Tôn Hạo.

Đầu dây bên kia nói gì thì Triều Thu Ba không nghe được, nhưng Tôn Hạo thì lại càng thêm nhiệt tình:

- Tiểu Chung, cậu báo cáo với bí thư Hầu, tôi sẽ sang ngay.

Tôn Hạo khẽ đặt điện thoại xuống, hắn lấy ra một chiếc gương trong ngăn kéo bàn làm việc, hắn vừa soi gương vừa dùng giọng ai oán nói với Triều Thu Ba:

- Là một phó chủ tịch huyện, tôi thật sự rất bận rộn, muốn tâm sự với Tiểu Triều một chút nhưng lại không có đủ thời gian. Tôi mới từ phòng làm việc của bí thư Hầu đi ra được vài phút, bây giờ bí thư lại gọi điện thoại đến, bí thư Hầu nói có chuyện cần thương lượng với tôi.

- Chủ tịch Tôn, như vậy là tốt, nó nói rõ bí thư Hầu coi trọng anh, biết đâu bí thư gọi anh đến để nói vài lời thông báo trước khi anh lên làm trưởng phòng tuyên truyền?

Triều Thu Ba rất biết cách bắt đúng nhịp, hiệu quả của nó cũng rất tốt, điều này làm cho Tôn Hạo cười lên ha hả, không phải hắn đang chờ như vậy sao? Tôn Hạo sau khi xem xét xong tinh thần và trang phục thì cười ha hả nói:

- Thu ba, cậu xem, tôi bây giờ thế nào?

- Chủ tịch Tôn, anh đừng phê bình tôi quá thẳng thắn, tôi thấy kiểu tóc của anh nên chải sang một bên thì cực kỳ phù hợp, chỉ như vây mới có thể biểu hiện được đầy đủ ý chí chiến đấu trước mặt bí thư Hầu.

Triều Thu Ba lên tiếng, sau đó vừa tự nhiên lấy từ túi áo ra một cái lược.

Tôn Hạo cũng không từ chối, hắn để cho Triều Thu Ba chải tóc cho mình, hắn cảm thấy Tiểu Triều này là rất tốt, người ta đã đến với mình, mình cũng cho chút chỗ tốt, thế là hắn cười nói:

- Nghe nói văn phòng huyện ủy có người xuống tạm giữ chức, Tiểu Triều, cậu nên nắm chắc cơ hội lần này.

Triều Thu Ba không phải đang đợi những lời này sao? Nhưng hắn lại nói:

- Chủ tịch Tôn, tuy tôi có nghĩ đến điều này nhưng tuyến trên lại không có người, đến lúc đó mong anh thúc đẩy nhiều hơn.

Tôn Hạo khẽ gật đầu, hắn nhìn mái tóc của mình trong gương, sau đó mới thỏa mãn đi về phía phòng làm việc của Hầu Thiên Đông.

Hầu Thiên Đông ngồi trong phòng làm việc của mình, khi thấy Tôn Hạo đi vào thì khẽ gật đầu nói:

- Chủ tịch Tôn Hạo, cậu ngồi xuống đi, chờ tôi phê duyệt xong văn kiện thì chúng ta sẽ nói chuyện.

Phê duyệt văn kiện? Tôn Hạo thầm hiểu rõ vấn đề, hắn biết đó chỉ là một câu cho qua của bí thư, nhưng càng như vậy thì hắn biết bí thư càng có chuyện cần nói với mình.

Tôn Hạo nhìn cơ thể của bí thư Hầu Thiên Đông ngồi sau bàn làm việc, hắn cảm thấy sau này mình nên liên hệ nhiều hơn với bí thư, chỉ khi nào có được sự thừa nhận của bí thư, như vậy mình mới có thể tiến lên.

Hầu Thiên Đông cũng không làm cho Tôn Hạo chờ quá lâu, lão phê văn kiện mất vài phút, sau đó đặt bút xuống mỉm cười:

- Tôn Hạo, giám đốc Trương đến huyện Lô Bắc có thích ứng chứ?

- Rất thích ứng, tuy em của tôi đã rời khỏi huyện Lô Bắc lâu năm, nhưng cậu ấy vẫn là người nơi đây, sao không thích ứng với xã chúng ta cho được? Hơn nữa nếu cậu ấy chọn ba lấy bốn, tôi là anh họ cũng sẽ dạy bảo cậu ấy một trận.

Tôn Hạo thấy Hầu Thiên Đông hỏi về Trương Nham Đống thì dùng giọng thoải mái tự tin và khoác lác nói.

Tôn Hạo biết mình chẳng là gì với cậu em mình, sau này mình sẽ là tâm phúc của bí thư Hầu, mình càng biểu hiện thân mật với Trương Nham Đống thì bí thư càng coi trọng mình. Lãnh đạo coi trọng thì tương đương với hai thứ là thăng quan phát tài.

Ánh mắt của Hầu Thiên Đông chợt biến đổi, một chút quỷ dị lóe lên trong mắt, Tôn Hạo đang đắc ý nói khoác, sao có thể phát hiện ra chút vấn đề trong mắt bí thư Hầu?

- À, vậy cũng tốt, chủ tịch Tôn Hạo, lần này không bỏ qua công lao của anh, thế này đi, anh mời giám đốc Trương đến, sáng nay chúng ta ký hợp đồng.

Hầu Thiên Đông khẽ phất tay dùng giọng nước chảy mây trôi nói.

Ký hợp đông? Chưa mở hội nghị thường ủy mà ký hợp đồng? Tôn Hạo nghe Hầu Thiên Đông nói mà trong lòng chợ lóe lên ý nghĩ, một quan điểm chợt bùng lên lấp đầy cõi lòng.

Vương Tử Quân đã khuất phục, nếu Vương Tử Quân không khuất phục thì nào thuận lợi như vậy, bí thư Hầu nói em mình đến ký hợp đông, điều này đã nói rõ bí thư ép chết được Vương Tử Quân.

Tôn Hạo nghĩ đến bộ dạng khuất nhục của Vương Tử Quân thì trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng hắn lại rất muốn xem bộ dạng khốn khổ của Vương Tử Quân trong hội nghị thường ủy, thế nên mới tiếc nuối.

Tôn Hạo thầm kêu đáng tiếc nhưng lại mỉm cười nói:

- Đây không là vấn đề, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy, nhưng này bí thư Hầu, hợp đồng do bí thư Vương ký với cậu em của tôi sao?

- Do chủ tịch Lưu ký.

Hầu Thiên Đông hiểu ý của Tôn Hạo, lão khẽ vung tay lên trầm giọng nói.

- Chủ tịch Lưu thì quá tốt, ha ha, nếu là bí thư Vương thì chỉ sợ em tôi sẽ không ký. Bí thư Hầu, tôi phải đến khách sạn mời cậu em tới.

Tôn Hạo dùng ánh mắt tươi cười nhìn Hầu Thiên Đông nói.

Hầu Thiên Đông khẽ gật đầu, lão lại ngồi xuống ghi chép gì đó trên bàn làm việc. Tôn Hạo cũng không chậm trễ, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Hầu Thiên Đông, bắt xe chạy như bay về phía nhà khách huyện ủy.