Vương Tử Quân có thể đến kiểm tra công tác, thế nhưng lời mời này bình thường đều là quyền lợi của giám đốc Vương, bây giờ Bạch Hoa Niệp tự mình ra mặt cho ra lời mời, xem ra đối phương đang hạ thấp tư thái của mình xuống.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chờ mong của Bạch Hoa Niệp, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Điều này căn bản không có vấn đề.
Bạch Hoa Niệp thở dài một hơi, nhưng hắn sợ nhất là bị Vương Tử Quân từ chối. Tuy Vương Tử Quân nói những lời cực kỳ tốt đẹp, thế nhưng ai mà biết được người này trở mặt khi nào, chính mình càng hạ thấp tư thái xuống bao nhiêu thì càng an toàn bấy nhiêu.
Sau khi tiễn chân Bạch Hoa Niệp ra khỏi phòng, Vương Tử Quân lấy tay xoa xoa đầu. Thật lòng hắn cũng không thích Bạch Hoa Niệp, cũng không muốn nhìn đối phương có biểu hiện như vậy trước mặt mình.
Chính mình học cách thu buồm đón xuân từ khi nào vậy?
- Chủ tịch Vương, vừa rồi cục trưởng cục thủy lợi có gọi điện thoại đến, nói là cần báo cáo với ngài về công tác phòng lụt. Triệu Hiểu Bạch đi vào trong phòng khẽ báo cáo với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không lên tiếng ngay, sau đó hắn nhìn Triệu Hiểu Bạch rồi nói: - Hai ngày trước không phải là cục trưởng Trình đã đến báo cáo một lần rồi sao?
- Khi đó anh ấy đến báo cáo về công tác chống hạn. Triệu Hiểu Bạch khẽ cười rồi hạ giọng nói với Vương Tử Quân.
Sau khi làm tốt công tác phá bỏ công trình của tập đoàn Thần Khí ở sông Thanh Lãng, Trình Nghiêu Quảng bản bỏ nhiều thời gian đến báo cáo công tác với Vương Tử Quân. Tất nhiên Vương Tử Quân cũng xem như hiểu rõ vì sao Trình Nghiêu Quảng lại chịu khó đến báo cáo công tác với mình như vậy. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với Triệu Hiểu Bạch: - Cậu gọi điện thoại cho cục trưởng Trình, nói rằng tôi sắp mở hội nghị về công tác phòng chống lũ lụt trong tỉnh, để cho cục thủy lợi bọn họ chuẩn bị một chút.
- Vâng, tôi sẽ truyền đạt ý chỉ của ngài cho cục trưởng Trình. Triệu Hiểu Bạch đồng ý một tiếng, sau đó cầm bình trà châm nước cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn Triệu Hiểu Bạch châm đầy ly trà cho mình mà không khỏi có vài phần cảm khái. Vô tình hắn đã đến Mật Đông được hai năm, Triệu Hiểu Bạch cũng từ một nhân viên công tác đơn giản lỗ mãng trở thành một thư ký khôn khéo giỏi giang, đúng là thời gian trôi qua khá nhanh.
Mặc dù Vương Tử Quân rất hài lòng với Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng hắn biết Triệu Hiểu Bạch không nên tiếp tục đi theo mình. Tuy người này đi theo sẽ làm cho công tác của mình có lợi hơn, nhưng như vậy sẽ không tốt cho sự phát triển của Triệu Hiểu Bạch.
Một con người thì cần phải được rèn luyện, không thiếu những thời điểm rèn luyện ở nhiều địa phương khác nhau, hắn thật sự coi trọng ý nghĩ này, bây giờ cũng nên bàn chuyện với Triệu Hiểu Bạch. Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm, hắn khẽ nói": - Hiểu Bạch cậu công tác bên cạnh tôi đã được hai năm rồi phải không?
- Chủ tịch Vương đến từ lúc đầu năm, tôi công tác bên cạnh ngài đã được hai năm ba tháng rồi. Triệu Hiểu Bạch là người nghe tiếng đàn biết lời ca, hơn nữa khả năng này lại liên tục phát triển mạnh mẽ. Hắn vừa nghe thấy Vương Tử Quân hỏi như vậy thì biết cơ hội của mình rốt cuộc cũng kéo đến.
Những ngày qua dù là người có giao tình sâu đậm hay là người thân cũng hỏi Triệu Hiểu Bạch về vấn đề này. Ngay của dượng Kim Chính Thiện cũng trưng cầu ý kiến của mình. Dựa theo lời nói của Kim Chính Thiện, Triệu Hiểu Bạch hắn căn bản không nên tiếp tục ở lại văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.
Hơn nữa nếu Triệu Hiểu Bạch được đưa xuống bên dưới rèn luyện, hắn sẽ có lý lịch, nếu hắn ở lại đến khi có cấp bậc cao thì không còn khả năng xuống tuyến dưới. Bây giờ trong quan trường cực kỳ chú trọng kinh nghiệm công tác cơ sở, thế nên những người có kinh nghiệm công tác cơ sở mới có cơ hội tiến lên giữ những chức vụ quan trọng.
Triệu Hiểu Bạch thật lòng muốn công tác thêm một vài năm bên cạnh Vương Tử Quân, dù sao thì bây giờ chủ tịch Vương cũng đang rất cần mình. Hơn nữa hắn ở bên cạnh và học hỏi được nhiều điều từ chủ tịch Vương, có câu thế này: Dao sắc không chặt củi không công.
Những ngày qua Triệu Hiểu Bạch luôn quan tâm đến mối quan hệ giữa hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh Mật Đông, hắn thầm nghĩ không biết trong hội nghị thường ủy sau này, nếu như có liên quan đến việc điều động mình, bí thư Sầm sẽ cho ra thái độ gì?
Triệu Hiểu Bạch mặc dù có tâm tư nhưng trước mặt vương tử quân thì không dám ném ra ý nghĩ của mình. Thứ nhất là làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác mình chỉ vì cái trước mắt, thứ hai cũng có vẻ quá ngây thơ. Quan trường là một dòng chảy tu luyện buồn chán, có người dám nói ẩu tả, tự xưng mình công đức viên mãn, bây giờ đắc đạo thành tiên rồi? Nhưng dù sau này là thế nào thì cũng phải khiêm tốn, an phận, đây là hai thứ khó thể nào thiếu đi được.
Hơn nữa nếu như trong hội nghị thường ủy tương lai có xem xét về phương diện bổ nhiệm mình, những người kia không hy vọng có một kết quả không đoàn kết, thế cho nên chỉ sợ sẽ nắm bắt một hoặc vài người, nếu mình có hành động quá lớn sẽ dễ dàng sinh ra một kế quả không hay. Nếu hội nghị thường ủy lần thứ nhất không được thông qua, như vậy lần sau còn có thể hay không? Lần sau căn bản sẽ là rất khó, mọi lực lượng đều phải có cơ hội được thở dốc, nếu có một hoạt động tranh đấu xảy ra nhiều lần sẽ tạo nên hư hao lớn cho hai phía, cuối cùng sẽ là ngao cò tranh nhau ngư ông hưởng lợi, không phải sẽ càng bất lợi sao?
Mặc dù Triệu Hiểu Bạch có lòng tin với chủ tịch Vương, thế nhưng phương diện liên quan đến việc sử dụng cán bộ thì có nhiều nhân tố khó dự đoán, thế cho nên hắn không thể không suy xét đến những điều này được.
- Chủ tịch Vương, tôi còn muốn đi bên cạnh ngài, đi theo ngài học tập thêm vài năm nữa. Triệu Hiểu Bạch do dự giây lát rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.
Triệu Hiểu Bạch nói những lời này cũng không phải là dối trá, ít nhất trong đó cũng có hơn phân nửa là sự thật. Hắn nói xong thì trong lòng có chút không yên chờ đợi phản ứng của Vương Tử Quân. Vương Tử Quân bên kia trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Cậu ở bên cạnh tôi đã học được nhiều thứ, tiếp tục đi theo tôi cũng không còn bao nhiêu thứ để học, còn không bằng xuống bên dưới rèn luyện.
- Còn chuyện đi đến nơi nào, cậu có ý kiến gì không? Tuy lời nói của Vương Tử Quân làm cho Triệu Hiểu Bạch sinh ra cảm giác thở dài một hơi, thế nhưng hắn cũng có chút thất vọng. Lúc này hắn nghe Vương Tử Quân hỏi mình muốn đi đến nơi nào, hắn do dự giây lát rồi quyết định nói thật lòng: - Chủ tịch Vương, ngài cảm thấy các quận huyện của thành phố Rừng Mật có được không?
- Đi xuống Rừng Mật cũng không là vấn đề. Vương Tử Quân nhìn Triệu Hiểu Bạch rồi cười nói: - Ở Rừng Mật có bí thư Kim, cậu nhất định sẽ thoải mái công tác, rất có thể sẽ dễ dàng cho ra thành tích.
- Nhưng cậu không thích hợp rèn luyện ở thành phố Rừng Mật, nếu như theo tôi thì cậu nên đi đến thành phố Thanh Chuyên, nơi đó có vài huyện bây giờ rất cần những người có năng lực quyết đoán, có ý nghĩ về những con đường phát triển mới, tôi cảm thấy cậu đến đó mới phù hợp.