Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2520: Muốn bao phủ âm thanh của anh (2)




- Ha ha, khi đó vị bí thư kia có nói: Tỉnh ủy Mật Đông chúng ta nên thưởng phạt rõ ràng, thành phố Linh Long đã cho ra nhiều cống hiến vì sự phát triển của Mật Đông, thế nên khi cần ban thưởng thì cũng không nên keo kiệt! Sầm Vật Cương nói đến đây thì uống một hớp trà rồi nói với Vương Tử Quân: - Cho đến nay thì thượng cấp luôn khởi xướng các địa phương nên gia tăng trọng trách cho các thành phố phát triển mạnh về kinh tế. Chủ tịch Vương năm xưa là bí thư thị ủy La Nam còn kiêm nhiệm cả vị trí thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam, tất nhiên vì đã có nhiều cống hiến cho sự phát triển của tỉnh Sơn Nam.

Vương Tử Quân cười nói với lời khích lệ của Sầm Vật Cương: - Bí thư, khi đó là thượng cấp muốn tôi được rèn luyện.

- Rèn luyện hay bồi dưỡng cũng là như nhau, đều là lãnh đạo quan tâm đến công tác của chúng ta. Sầm Vật Cương cười cười rồi nói tiếp: - Đối với việc tốt thì chúng ta nên học tập, đối với những phương pháp tốt thì chúng ta nên thúc đẩy mở rộng, chỉ như vậy mới đưa công tác của chúng ta tiến lên một bậc thang mới.

Vương Tử Quân không lên tiếng, bây giờ Sầm Vật Cương đã tạo nên thế cục tốt, hắn căn bản không có khả năng phá hư thế cục này. Nếu như hắn ra sức mà không công, căn bản không bằng nghe Sầm Vật Cương nói tiếp.

- Hai năm qua thành tích công tác của thành phố Linh Long là quá rõ ràng, vì vậy chúng ta nên gia tăng thêm trọng trách cho đồng chí Đồ Phấn Đấu, mọi người cảm thấy điều này có phù hợp không? Sầm Vật Cương ngửa đâu nhìn đồng hồ rồi lớn tiếng nói với mọi người chung quanh.

Trong phòng không ai lên tiếng, tất cả mọi người giống như đang chờ điều gì đó. Lúc này Sầm Vật Cương chợt cười nói: - Bí thư Văn, anh là phó bí thư phụ trách công tác tổ chức, anh nói xem ý kiến vừa rồi của tôi có chút khiếm khuyết gì không?

- Bí thư Sầm, tôi cảm thấy ý kiến của ngài là rất hay, nên cho những thành phố phát triển kinh tế mạnh mẽ có được đãi ngộ chính trị tương xứng, nhưng vậy không những đề cao quyết tâm phát triển kinh tế của địa phương, còn làm cho các thành phố phát triển kinh tế có được lực ảnh hưởng của mình, ra sức giúp đỡ địa phương phát triển mạnh mẽ hơn. Văn Thành Đồ đặt cây bút trong tay xuống rồi nở nụ cười vui vẻ nói lời khẳng định với Sầm Vật Cương.

Sau khi Văn Thành Đồ lên tiếng thì đến lượt Uông Thanh Minh. Uông Thanh Minh là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn mở miệng căn bản cực kỳ có lý lẽ, trung tâm lời nói của hắn chỉ có một, đó là khẳng định lời nói của bí thư Sầm Vật Cương.

Khi hai vị lãnh đạo chủ quản của công tác tổ chức nhân sự lên tiếng, bầu không khí trong phòng họp có chút trầm mặc, mọi người đều nhìn về phía Vương Tử Quân.

Mọi người nơi này đều hiểu rõ Đồ Phấn Đấu là người theo sát bí thư Sầm, xuất phát từ góc độ của Vương Tử Quân, hắn chỉ cần thiếu một chút nữa là vượt qua Sầm Vật Cương ở trong tỉnh, thế nên tuyệt đối không đồng ý cho đối phương kéo dài sự chênh lệch.

Nhưng bây giờ bí thư Sầm nói xong, chủ tịch Vương nếu cứng nhắc phản đối, chỉ sợ sẽ làm cho người ta nghĩ rằng có biểu hiện ngang ngược, chuyện này sẽ làm coh người ta cầm được chuôi dao của mình.

Vương Tử Quân nhìn về phía ánh mắt mọi người, hắn chợt cười cười nói: - Tôi trên nguyên tắc đồng ý với ý kiến của bí thư Sầm, chúng ta nên cho các vị ba uẩn thị ủy của thành phố phát triển kinh tế tiến vào ban ngành thường ủy tỉnh ủy, nhìn từ tổng thể thì sự kiện này có lợi cho đại cục phát triển kinh tế trong tỉnh.

Sầm Vật Cương khi sắp xếp cho sự kiện lần này thì thậm chí nghĩ rằng Vương Tử Quân nên phản đối như thế nào. Bây giờ nghe Vương Tử Quân không phản đối, lão không khỏi có chút hưng phấn khó hiểu.

Sầm Vật Cương sợ Vương Tử Quân nói ra thêm những lời không hay, lão nói với Uông Thanh Minh: - Trưởng phòng Uông, anh cho ra tài liệu ghi chép ý kiến của hội nghị thường ủy hôm nay, hai ngày nữa tôi sẽ về thủ đô tham gia họp, tôi sẽ trọng điểm báo cáo với trưởng ban Dương.

Hà Kiến Chương nhìn thấy Uông Thanh Minh gật đầu, hắn chuẩn bị lên tiếng, khi hắn còn chưa nói gì thì Vương Tử Quân bên kia đã khoát tay áo.

Vương Tử Quân không lên tiếng thì sự kiện này xem như được thông qua. Sầm Vật Cương nhìn đám người trong phòng họp mà không khỏi cảm thấy hưng phấn. Cho đến nay lão đều có thái độ cực kỳ vững vàng thận trọng, thế nhưng thực tế thì trong lòng có thêm vài phần thừa số hiếu chiến.

Sau khi hội nghị giải tán, Sầm Vật Cương cùng Uông Thanh Minh và Phương Anh Hồ cùng đi về phía phòng làm việc của mình. Khi ngồi vào chỗ của mình thì Sầm Vật Cương trầm giọng nói với Uông Thanh Minh: - Trưởng phòng Thanh Minh, có một số việc chậm thì sinh biến, bây giờ sự việc đã được quyết định, tôi thấy nên chấp hành với tộc độ nhanh nhất thì hay hơn.

Uông Thanh Minh gật đầu nói: - Bí thư Sầm, chuyện này tuy chủ tịch Vương không phản đối, thế nhưng anh ấy cũng không hy vọng Đồ Phấn Đấu tiến vào trong danh sách thường ủy tỉnh ủy. Tài liệu của chúng tôi sẽ được đưa lên vài ngày mai, mấu chốt là ngài nên nhanh chóng báo cáo với lãnh đạo thượng cấp, nhanh chóng tìm được sự giúp đỡ của lãnh đạo ở phương diện này.

- À, anh yên tâm, tôi dù bất cứ giá nào cũng phải yêu cầu trưởng ban Dương quan tâm một chút đến sự kiện này. Với điều kiện kinh tế và lực ảnh hưởng của thành phố Linh Long, sao không thể tiến vào trong ban ngành thường ủy cho được? Sầm Vật Cương nói đến đây thì có thêm vài phần hào khí.

Hai ngày qua tất cả nhìn như không thuận, nhưng khoảnh khắc này tất cả đã bị ném đi xa. Mặc dù Sầm Vật Cương mất mặt rất lớn với Sầm Vật Cương ở sự kiện tổ chức tết Kim Hoa, Vương Tử Quân cũng gia tăng lực ảnh hưởng của mình. Thế nhưng Sầm Vật Cương thông qua hội nghị thường ủy hôm nay để bảo trì ưu thế của mình ở Mật Đông.

Chỉ cần có Đồ Phấn Đấu thì tất cả không còn là vấn đề.



Sáng sớm khi Vương Tử Quân tập thể dục đi về nhà, lúc này Tiểu Bảo Nhi đeo một chiếc cặp màu đỏ đang chạy quanh sân, bên cạnh Tiểu Bảo Nhi chính là Văn Ngư Nhi đang mặc một bộ quần áo màu hồng.

Văn Ngư Nhi có dáng người cao gầy, một bộ quần áo màu hồng làm cho bản thân nàng nổi bật như một đóa hoa. Vương Tử Quân nhìn Tiểu Bảo Nhi đang vã mồi hôi rồi nói: - Tiểu Bảo Nhi, vào nhà dùng cơm thôi.

Vương Tử Quân nói rồi chào hỏi Văn Ngư Nhi: - Tiểu Ngư Nhi, tôi lần đầu tiên thấy cái cặp này, là cô mua cho Tiểu Bảo Nhi sao?

- Chủ tịch Vương, anh cũng đừng nên ức hiếp người, tôi bây giờ đã tham gia công tác, cũng không còn là Tiểu Ngư Nhi. Văn Ngư Nhi dùng ánh mắt giống như tức giận nhìn Vương Tử Quân, sau đó nàng nói với Tiểu Bảo Nhi: - Tiểu Bảo Nhi, chị và giáo viên tiếng Anh của em là bạn học năm xưa, trước mặt cô giáo thì em gọi chị là gì?

Tiểu Bảo Nhi đứng bên cạnh Vương Tử Quân, nó suy nghĩ giây lát rồi dùng giọng uất ức nói: - Chị Ngư Nhi, nếu em gặp chị trong trường sẽ gọi là dì, còn về nhà thì vẫn gọi là chị.

- Như vậy sao được, không phải vai vế của chị sẽ nhỏ hơn cô giáo của em sao? Này Tiểu Bảo Nhi, nếu như em không nghe lời, chị sẽ tố cáo em với cô giáo. Văn Ngư Nhi cố gắng bày ra bộ dạng đáng sợ nói.