Văn Thành Đồ cười cười, Vương Tử Quân không nói nhiều ở phương diện này, hắn cũng không muốn lắm mồm. Khi đang trò chuyện với Vương Tử Quân, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
- Vào đi! Vương Tử Quân lên tiếng, Triệu Hiểu Bạch đẩy cửa đi vào. Hắn mỉm cười với Văn Thành Đồ, sau đó đưa một văn kiện cho Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, đây là tờ báo phòng nghiên cứu chính sách đưa đến.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua tờ báo, hắn không khỏi nhíu mày, nhưng sau đó lập tức nói với Triệu Hiểu Bạch: - Tôi biết rồi.
Triệu Hiểu Bạch thấy Vương Tử Quân không có dặn dò gì thì cười cười với Văn Thành Đồ, sau đó rời khỏi phòng. Văn Thành Đồ nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, hắn đang do dự xem có nên hỏi hay không, lúc này Vương Tử Quân đưa tờ báo cho Văn Thành Đồ.
Văn Thành Đồ nhìn qua tờ báo, chợt phát hiện trên trang đầu có một bài vết với tựa đề: "Làn gió xử lý các phương diện lãng phí!".
Văn Thành Đồ đã xem qua không ít những bài viết như thế này, ngẫu nhiên còn tự tay viết vài bài, thế nhưng khi nhìn thấy dòng chữ được dùng bút đỏ đánh dấu thì vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Phần đánh dấu có nội dung như sau: Có một vài thành phố tuy xuất phát từ góc độ tốt thế nhưng nếu tổ chức một sự kiện mà chia ra hai địa phương, lại mời đến nhiều ngồi sao nổi tiếng, nhìn qua thì có vẻ vui sướng náo nhiệt, thế nhưng lại là bầu không khí phô trương lãng phí. Tác giả cũng muốn hỏi các tổ chức ban ngành, hỏi xem đó có phải là tiền thuế của người dân hay không...
Văn Thành Đồ đọc xong bài viết mà không khỏi buông tờ báo ra, hắn nhanh chóng nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, thầm nghĩ có phải bài viết này được vị lãnh đạo trẻ tuổi kia chuẩn bị hay không?
Nhưng khi Văn Thành Đồ nhìn Vương Tử Quân thì bác bỏ ý nghĩ này, những bài viết nhìn thì giống như không điểm danh nhưng thực chất lại phê bình người khác như thế này cần phải được xét duyệt cẩn thận, nếu như không có người nào gật đầu, căn bản khó thể được đưa ra.
Bây giờ bài viết như vậy lại đặt lên trang đầu của một tờ báo quan trọng, ý nghĩa của nó là quá rõ ràng. Trong đầu Văn Thành Đồ liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn không khỏi nghĩ đến chỉ thị bất đồng của Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương trước đó.
Nếu bí thư Sầm đọc bài viết này thì sẽ sinh ra ý nghĩ thế nào?
Trong lòng có chút do dự, Văn Thành Đồ chợt nói: - Chủ tịch Vương, thật sự nên xử lý bầu không khí lãng phí. Mật Đông chúng ta nên thảo luận về vấn đề này, sao đó cần có hành động thống trị chuyên nghiệp.
- chỉ sửa chữa thôi là không đủ, nhất định phải bình thường hóa cơ chế như vậy, chỉ như thế mới có thể cho ra điển hình, đả kích ngọn nguồn của nó, đánh mạnh vào những người thích xa hoa lãng phí. Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi dùng giọng nghiêm túc nói.
- Đúng vậy. Văn Thành Đồ biết rõ Sầm Vật Cương dù không muốn thì cũng phải mở ra một hoạt động lớn. Dù sao thì chuyện này nếu như không bị điểm danh phê bình thì không sao, thế nhưng nếu không cho ra phương án đối ứng thích hợp, như vậy đến khi tỉnh Mật Đông bị phê bình thì càng rơi vào thế bị động.
Văn Thành Đồ châm một điếu thuốc rồi trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương, hôm trước khi quay lại thì bí thư Sầm có bàn với tôi một vấn đề, anh ấy nói là bây giờ trong tỉnh càng cần phải chú trọng đến các thành phố phát triển mạnh, không những để cho những thành phố này phát huy tác dụng quan trọng ở phương diệ phát triển kinh tế, còn cần phải cho bọn họ có quyền lợi lên tiếng.
- Bí thư Sầm nói đúng. Vương Tử Quân hiểu Vương Tử Quân nói ra những lời như vậy có nghĩa là gì, thế nhưng hắn không phản đối lời nói của Sầm Vật Cương. Năm xưa hắn lấy thân phận bí thư thị ủy La Nam tiến vào thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam, thật ra là ví dụ quá điển hình.
Văn Thành Đồ chỉ cười cười mà không nói gì thêm, hôm nay hắn đến một là cảm tạ Vương Tử Quân, hai là nói cho Vương Tử Quân biết tin tức này. Còn Vương Tử Quân chuẩn bị như thế nào, đối phó ra sao, căn bản không phải là chuyện của hắn.
Sau khi tiễn chân Văn Thành Đồ ra cửa thì ánh mắt Vương Tử Quân rơi lên tờ báo, thế nhưng trong đầu lại nghĩ đến những lời vừa rồi của Văn Thành Đồ. Lúc này Văn Thành Đồ đến để lộ thông tin với mình, nhưng Vương Tử Quân không khờ dại cho rằng Văn Thành Đồ là người cùng chung chiến hào với mình.
Nếu để cho Đồ Phấn Đấu tiến vào trong nhóm thường ủy tỉnh ủy, như vậy tế cục của Vương Tử Quân ở Mật Đông sẽ biến đổi. Thế là hắn không khỏi xoa mày, lại rơi vào trầm ngâm.
Lúc này trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, bí thư Sầm đang xem bài viết trước mặt, hai mắt tỏa ra ánh lửa, gương mặt đen càng thêm uy thế.
Phương Anh Hồ căn bản không nhiều lần thấy được biểu hiện như vậy của Sầm Vật Cương. Vì thế lúc này hắn cảm thấy tim mình gia tốc dưới ánh mắt của lãnh đạo, hắn biết rõ lần này bí thư Sầm xem như thật sự nổi giận.
Phương Anh Hồ xem xong bài báo thì biết ngay Sầm Vật Cương sẽ nổi giận, thế nhưng cho dù hắn biết rõ, hắn cũng không thể không đưa tờ báo đến cho Sầm Vật Cương. Dù gì thì hắn cũng là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, đây là công tác hắn cần phải làm.
Hơn nữa cho dù Phương Anh Hồ không đưa đến, Sầm Vật Cương cũng thông qua nhiều con đường để biết được điều này. Nếu như mình đến muộn để cho bí thư Sầm phê bình, hắn không bằng đến sớm cho dễ nói.
Phương Anh Hồ tin tưởng Sầm Vật Cương cũng có suy đoán riêng.
Không ngờ Sầm Vật Cương lắc đầu rồi quả quyết nói: - Chuyện này không phải là do anh ấy làm ra, không cần phải có thành kiến với anh ấy. Anh ta là người cầm lái tỉnh Mật Đông, cũng có ý thức đại cục. Hơn nữa mặc kệ anh ấy làm gì, ít nhất cũng căn cứ vào sự phát triển của Mật Đông, điều này tôi hiểu rõ ràng.
Bầu không khí trong phòng làm việc khá trầm tĩnh, khi Phương Anh Hồ cảm thấy mình có chút đè nén, chợt nghe Sầm Vật Cương nói tiếp: - Chuyện này có lẽ là thượng cấp thấy được, vừa đúng lúc thượng cấp đang cho ra chỉ thị xử lý các hành vi xa hoa lãng phí, chúng ta bị gió thổi lên đầu, không trách được người khác.
Phương Anh Hồ khẽ gật đầu thế nhưng lúc này không biết nên nói sao cho phải.
- Thư ký trưởng Anh Hồ, lát nữa anh thông báo cho các vị thường ủy tỉnh ủy biết sáng mai tổ chức hội nghị thường ủy, chúng ta tiến hành thảo luận về phương diện này, đồng thời chuẩn bị tiến hành chỉnh đốn bầu không khí xa hoa lãng phí. Sầm Vật Cương nhìn Phương Anh Hồ rồi trầm giọng nói.
Phương Anh Hồ nhìn gương mặt của Sầm Vật Cương, hắn trầm ngâm giâ lát rồi nói: - Bí thư Sầm, chỉnh đốn bầu không khí này chính là công tác của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, tôi cảm thấy nên để người của ủy ban kỷ luật thành lập tổ công tác chuyên môn, căn bản cho ra vài phương án giải quyết là được.