Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2487: Người quá ti tiện thì không làm gì hơn được




Vương Tử Quân cũng không hỏi bệnh tình của cô Mã, hắn ôn lại những kỷ niệm năm xưa với Thẩm Thanh Nghiêm và cô giáo của mình. Thẩm Thanh Nghiêm không biết có phải là vì muốn cho cô giáo vui hay không mà nở nụ cười nói: - Cô Mã, cô còn nhớ không, năm xưa Vương Tử Quân chính là một học sinh nhát nhất trong lớp, khi đó cô còn để cho anh ấy ngồi cùng bàn với em, để em giúp đỡ một chút.

Vương Tử Quân căn bản biết rõ đó là sự thật, thế nên hắn chỉ cười cười mà không lên tiếng. Cô Mã chợt có chút hào hứng, bà dùng giọng đứt quảng nói: - Ừ, cô vẫn còn nhớ, năm xưa cô cảm thấy cậu học sinh này rất hay ngại, trả lời mà cũng thẹn đỏ cả mặt, thầm nghĩ nếu cứ như vậy thì sau này ra xã hội còn làm được trò trống gì nữa.

Khi mọi người đang trò chuyện với nhau, lúc này có người xông đến nói: - Mẹ, lúc này mẹ đã khá hơn chưa?

Khi âm thanh này vang lên, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đeo cà vạt với bộ dạng rất lưu manh từ bên ngoài đi vào nói.

Khi thấy người đàn ông kia thì vẻ mặt Thẩm Thanh Nghiêm căn bản là không được tốt cho lắm, nụ cười trên mặt của cô giáo Mã cũng biến mất, gương mặt rất sợ hãi, bàn tay có hơi run rẩy.

- Chị Thanh Nghiêm, chị đến thăm mẹ tôi sao? Hì hì, tôi cảm ơn chị. Người đàn ông kia đưa mắt nhìn Thẩm Thanh Nghiêm, ánh mắt căn bản không có chút tinh khiết, điều này không khỏi làm cho Thẩm Thanh Nghiêm càng thêm mất vui.

- Chương Tiêu, anh đến đây làm gì? Anh đi ngay cho tôi. Cô giáo Mã nói rồi lớn tiếng với người đàn ông bên kia.

Chương Tiêu nhìn bộ dạng kích động của mẹ mình, hắn không những không nóng nảy mà còn cười hì hì nói: - Mẹ, ngài làm gì vậy? Nổi nóng như vậy không tốt cho sức khỏe, con là con trai của mẹ, sao không đến thăm mẹ được?

Chương Tiêu nói rồi nhìn sang Vương Tử Quân ở bên cạnh rồi cười nói: - Anh gì ơi, tôi thấy anh có lẽ là học trò cũ của mẹ tôi. Anh nghĩ mà xem, mẹ tôi khổ cực cả đời vì những người học sinh như các anh, bây giờ có chút tuổi thì đã bị bệnh nặng, nếu như ngài có dư dả thì nên giúp đỡ mẹ tôi một chút.

Vương Tử Quân định lên tiếng, lúc này Thẩm Thanh Nghiêm đã nói: - Chương Tiêu, tôi hỏi anh, hai ngày trước tài khoản của cô Mã ở bệnh viện còn năm ngàn, sao bây giờ chỉ còn lại một trăm đồng?

- Chị Thanh Nghiêm, chị cũng không phải không biết, bênh của mẹ tôi căn bản là một chiếc hố không đáy, à...Đó là bệnh viện điều trị cho mẹ tôi cần nhiều hóa chất, cần có một khoản tiền lớn. Chương Tiêu rõ ràng có chút sốt ruột, hắn nhìn về phía Vương Tử Quân rồi nói: - Này anh bạn, mẹ của tôi bây giờ đã bị ngừng dùng thuốc, anh là học sinh cũ của mẹ tôi, anh không thể trơ mắt nhìn mẹ tôi chết đi được. Tôi nhìn bộ dạng của anh thì biết rõ ràng là người thành công, trước đó giám đốc Triệu từng ủng hộ mười ngàn.

Vương Tử Quân thản nhiên nói: - Cô Mã là người chăm lo cho giáo dục nhiều năm, cô ấy sinh bệnh, chúng tôi tất nhiên sẽ không ngồi yên mặc kệ.

- Vương Tử Quân, anh dừng lại một chút đã. Chương Tiêu, tôi hỏi anh, năm ngàn đồng của mẹ anh trong bệnh viện, phía bệnh viện nói là anh lấy đi, anh có biết đó là tiền chữa bệnh cho mẹ mình không? Thẩm Thanh Nghiêm lúc này giống như khôi phục lại phong thái năm xưa, nàng chỉ vào Chương Tiêu rồi nổi giận đùng đùng nói.

Chương Tiêu nhìn bộ dạng nổi nóng gấp gáp của Thẩm Thanh Nghiêm, hắn cũng không nổi giận mà cười nói: - Chị Thanh Nghiêm, mẹ, con biết mình sai rồi, thế nhưng người ta ép con quá căng, con cũng không có biện pháp nào khác. Mẹ, ngài có muốn nhìn thấy con trai của mình vì nợ vài ngàn đồng mà mất đi một cánh tay không?

- Này anh bạn, mẹ của tôi cả đời không được hưởng phúc, bây giờ lại bị bệnh hiểm nghèo, thật sự là ông trời luôn làm khổ người tốt. Tôi là con, tôi dù đập nồi bán sắt cũng phải trị hết bệnh cho mẹ, vấn đề là bây giờ tôi đã không còn gì cả, anh là học trò cũ của mẹ tôi, anh nên nghĩ biện pháp. Chương Tiêu nói bằng những lời cực kỳ hợp tình hợp lý, thế nhưng giọng điệu ngon ngọt lại làm cho người ta khó thể tin được.

- Chương Tiêu, tôi...Tôi chết đi cũng không cần anh quan tâm, anh...Anh cút đi cho tôi. Cô Mã giống như khó thở vì lời nói của con mình, thế là không khỏi dùng sức đẩy tay ra, giống như thật sự tiêu hao hết sức lực bản thân.

- Cô Mã, bây giờ ngài đã khá hơn chưa? Một giọng nói vang lên, lúc này một người đàn ông tóc tai chải chuốt mặc tây trang thẳng thớm đi đến. Người đàn ông này vừa đi vào trong phòng đã làm cho người ta sinh ra cảm giác đó là một nhân sĩ thành công, hơn nữa người này còn có cái bụng nhô cao, bên dưới là thắt lưng màu vàng lâu lâu lại lóe lên dưới ánh sáng, ít nhất cũng cho người ta thấy rõ mình là người thành công.

Chương Tiêu đang dây dưa với Vương Tử Quân, khi hắn thấy người này đi đến thì hớn hở tiến lên chào đón: - Ôi, anh Triệu, ngài đến rồi đấy à? Ha ha ha, tôi biết trong những học trò cũ của mẹ tôi, ngài và chị Nghiêm là tốt nhất, hai người nếu như ở cùng một chỗ, căn bản là một cặp trời sinh...

- Đừng nói bậy bạ. Người đàn ông kia nói rồi nhìn sang Thẩm Thanh Nghiêm.

Khi Thẩm Thanh Nghiêm thấy người đàn ông kia thì trong mắt có chút cảm giác khó chịu, thế nhưng nàng nhanh chóng áp chế cảm giác không hay của mình.

- Thanh Nghiêm cũng đến rồi à? Anh đang định gọi điện thoại cho em. Người đàn ông kia bắt chuyện với Thẩm Thanh Nghiêm rồi nói với cô Mã: - Cô Mã, ngài đã khỏe hơn chưa, vừa rồi tôi có gặp chủ nhiệm Lý của bệnh viện, anh ấy nói chỉ cần có phòng trống sẽ nhường cho chúng ta, khi đó sẽ cho ngài ở một phòng, vì điều kiện ở đây căn bản là quá chen chúc.

- Triệu Binh, cũng không cần làm phiền, cô ở chỗ này là tốt rồi. Cô Mã có vẻ cảm kích với sự quan tâm của người đàn ông kia, nàng khẽ cười cười với người này, giọng điệu lại có chút xấu hổ.

Vương Tử Quân hiểu rõ vì sao cô Mã lại có cảm xúc như vậy, thế nhưng hắn lại không có ấn tượng gì với cái tên Triệu Binh.

- À, Triệu Binh, đây là bạn học cùng lớp với anh, là Vương Tử Quân, anh còn nhớ không? Cô giáo Mã nói rồi vẫy tay với Vương Tử Quân: - Vương Tử Quân, đây là Triệu Binh, hai người các anh năm xưa còn đánh nhau một lần, có nhớ không?

Lời nói của cô Mã càng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy không nhớ nổi, hắn thật sự không nhớ rằng khi còn bé mình lại đánh nhau như vậy. Hắn khẽ gãi đầu rồi dùng giọng có chút xấu hổ nói: - Thật sự là không nhớ rõ.

Thẩm Thanh Nghiêm nhìn bộ dạng quẩn bách của Vương Tử Quân mà không khỏi nở nụ cười.

Triệu Binh căn bản là người giỏi nhìn mặt nói chuyện, hắn nhìn thấy thái độ của Thẩm Thanh Nghiêm với Vương Tử Quân, thế là không khỏi có cảm nhận gì đó, lại cười hì hì nói: - Vương Tử Quân, anh thật sự không nhớ tôi sao? Khi còn bé thì cậu là người duy nhất dám đánh nhau với tôi.

- Khi đó hình như tôi nhớ đã đánh anh sưng cả đầu, ha ha ha.

- Anh nhớ lầm rồi, tôi nhớ là Vương Tử Quân đánh anh sưng đầu lên mới đúng. Thẩm Thanh Nghiêm vừa rót nước cho cô Mã vừa cười nói.

Vương Tử Quân thật sự không nhớ rõ là có chuyện gì xảy ra, hắn nghiêng đầu thì thấy vẻ mặt buồn cười của Tiểu Hà, hắn biết rõ Tiểu Hà buồn cười vì chuyện khi còn nhỏ của mình.

- Vương Tử Quân, tôi thấy có lẽ anh cũng là người thành công, chúng ta đã lâu không gặp nhau, hôm nay xem như ngồi lại một chút, bây giờ trong tỉnh cũng có không ít những người bạn học năm xưa. Triệu Binh nhìn Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - À, khi nào đó sẽ gặp mặt một chút.

- Anh Triệu, bệnh của mẹ em giống như càng thêm nghiêm trọng, hôm qua bệnh viện còn thúc đóng viện phí. Chương Tiêu là người giỏi làm việc theo hoàn cảnh, hắn đi đến bên cạnh Triệu Binh rồi xoa xoa hai tay nói.