Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2467: Một lớp lên một lớp xuống(Hạ)




- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nghe máy, chợt thấy có người trầm giọng nói: - Chủ tịch, tôi là Uông Thanh Minh, bây giờ ngài có rảnh không?

Vương Tử Quân cười cười nói: - Chào trưởng phòng Uông, có chuyện gì sao?

- Chủ tịch Vương, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài. Uông Thanh Minh mở miệng rất cung kính.

Uông Thanh Minh cung kính như vậy biểu hiện khoảng cách giữa hai người, trước kia quan hệ giữa hai bên là không tồi, nhưng khi vết rách giữa Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương ngày càng lớn, Uông Thanh Minh lại kiên định ở bên cạnh Sầm Vật Cương, thế cho nên mối quan hệ của hai người dần đi xa.

Tuy hai người bọn họ trò chuyện với nhau vẫn rất khách khí, thế nhưng bọn họ biết rõ sự khách khí đó biểu hiện mối quan hệ giữa hai bên dần đi xa.

- Bốn mươi phút sau tôi sẽ phải ra ngoài một chuyến. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.

- Lát nữa tôi sẽ đến. Uông Thanh Minh nói rồi cúp điện thoại.

Uông Thanh Minh đến chỗ mình có ý gì? Hay là Sầm Vật Cương có chuyện gì cần người này đi đến phản ánh với mình?

Vương Tử Quân khẽ xoa thái dương, cảm thấy mình căn bản là quá thiếu quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự. Nếu như mình có quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự, như vậy mình cũng không khó chịu như bây giờ.

Năm phút sau Uông Thanh Minh đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này Uông Thanh Minh mặc tây trang màu xanh, nhìn qua cực kỳ có tinh thần. Nhưng khi hắn đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân thì bộ dạng lại trở nên có vài phần ảm đạm.

Vương Tử Quân cũng mặc một bộ tây trang màu xanh, bộ trang phục cũng như vậy mặc lên người Uông Thanh Minh có hình thức rất tinh thần, thế nhưng khi ở trên người Vương Tử Quân lại làm cho người ta sinh ra cảm giác vừa đẹp vừa có khí thế. Uông Thanh Minh nhìn Vương Tử Quân đang mỉm cười tiến lên nghênh đón mình, hắn chợt sinh ra cảm giác không thoải mái.

Nhưng dù Uông Thanh Minh có không thoải mái thế nào, khi đối diện với bàn tay của Vương Tử Quân thì vẫn phải duỗi hai tay ra nói: - Chào chủ tịch Vương.

- Trưởng phòng Thanh Minh, anh đến chỗ của tôi cũng đừng nên khách khí, mời anh ngồi. Vương Tử Quân mời Uông Thanh Minh ngồi xuống vị trí đối diện rồi cười nói: - Trưởng phòng Thanh Minh, đã một thời gian ngắn rồi chúng ta chưa trò chuyện với nhau thì phải.

Uông Thanh Minh cười cười nói: - Chủ tịch phê bình rất đúng, sau này tôi nhất định sẽ sửa đổi lại.

- Anh đấy, nói một lời vui đùa cũng không nên nghiêm túc như vậy. Vương Tử Quân tuy cười rất sáng lạn thế nhưng trong lòng lại có vài phần ảm đạm.

Hai người trò chuyện vài câu, vẻ mặt Uông Thanh Minh chợt trở nên nghiêm túc: - Chủ tịch, không biết ngài có nghe qua điều gì chưa? Ban ngành thành phố Kim Hà có chút vấn đề.

Vương Tử Quân không ngờ Uông Thanh Minh đến vì chuyện của thành phố Kim Hà, hắn nhìn về phía Uông Thanh Minh mà không nói lời nào.

Uông Thanh Minh vốn đang định phản ánh sự việc với Vương Tử Quân thế nhưng lại sinh ra cảm giác không thoải mái. Nhưng hắn không phải là người thường, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Theo phản ánh của các đồng chí thành phố Kim Hà, vài ngày trước trong hội nghị thường ủy, vì có một vài phương diện công tác không hợp ý với nhau, thế nên Lý Hanh Dư và Lữ Nhạc Ngũ đã vỗ bàn phát sinh tình huống xấu.

Vương Tử Quân thật sự không ngờ lại có chuyện như vậy, Lữ Nhạc Ngũ căn bản không báo cáo cho hắn về chuyện này. Hắn nâng ly nước lên rồi vẻ mặt trở nên nghiêm túc: - Anh có biết rõ nguyên nhân không?

- Cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là liên quan đến phương diện sử dụng một vài cán bộ. Uông Thanh Minh trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp: - Chủ tịch Vương, bí thư Sầm rất tức giận về chuyện này, một vị bí thư và chủ tịch thành phố vỗ bàn lớn tiếng với nhau căn bản có chút không ra gì.

- Sau khi trải qua tìm hiểu cụ thể, bây giờ mâu thuẫn trong ban ngành thành phố Kim Hà càng lúc càng lớn, đã đến mức có người nói hai vị lãnh đạo chủ yếu căn bản không ưa nhau.

- Bây giờ chúng ta đang yêu cầu tất cả địa phương đồng tâm hiệp lực thúc đẩy phát triển kinh tế, nếu như hai vị lãnh đạo đứng đầu một địa phương không đoàn kết, như vậy ban ngành sẽ không còn lực chiến đấu. Uông Thanh Minh nói rồi đưa mắt nhìn Vương Tử Quân: - Ý kiến của bí thư Sầm chính là muốn điều một trong hai người kia đi.

Điều một trong hai người căn bản có chính kiến không tương đồng đi nơi khác là việc làm không chút đáng trách, nếu như Vương Tử Quân là lãnh đạo đứng đầu một tỉnh, hắn cũng sẽ chọn phương án điều chỉnh ban ngành, thế nhưng điều mấu chốt vào lúc này chính là điều chỉnh người nào?

Nhìn vào phương diện Sầm Vật Cương cho Uông Thanh Minh đến bàn chuyện này với mình, như vậy người bị điều chỉnh nhất định không phải là Lý Hanh Dư. Nếu như Lữ Nhạc Ngũ bị điều đi, như vậy công tác nhất thể hóa Rừng Mật vốn đang cực kỳ chậm chạp sẽ càng thêm khó khăn.

Sau khi tiễn chân Uông Thanh Minh thì Vương Tử Quân càng thêm nhíu mày. Mặc dù khi Uông Thanh Minh rời đi cũng không nói sẽ điều chỉnh người nào, thế nhưng điều chỉnh một trong hai sẽ là kết quả không cần bàn cãi.

Lúc này mình lại đang có chính kiến đối lập với Sầm Vật Cương, như vậy Lữ Nhạc Ngũ bị điều đi là kết quả đã định. Dù chính mình có cố gắng thế nào chỉ sợ cũng vấp phải thủ đoạn cứng rắn mạnh mẽ của Sầm Vật Cương mà thôi.

Vương Tử Quân nghĩ đến Lữ Nhạc Ngũ mà có chút bất mãn, Lữ Nhạc Ngũ này là có chuyện gì xảy ra? Vì sao lại làm ra chuyện này? Lại không báo cáo với mình? Tuy không có gì tốt đẹp hơn, thế nhưng ít nhất cũng phải có thời gian cho mình chuẩn bị.

Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn cảm thấy một ngọn lửa giận bùng lên trong lòng. Hắn tuy áp chế cơn giận của mình, thế nhưng lại trực tiếp đứng lên đi về phía cửa sổ.

Vị trí phòng làm việc của Vương Tử Quân là rất tốt, khi đứng ở bên cạnh cửa sổ có thể nhìn thấy cả khu văn phòng chung quanh. Lúc này đang ở vào thời gian làm việc, thế nhưng trong mắt Vương Tử Quân vẫn liên tục có xe đến xe đi, đủ mọi loại biển số từ các địa phương trong tỉnh cùng hội tụ một chỗ, cảm giác giống như một dòng nước đang cuộn chảy.

- Két. Tiếng thắng xe chói tai vang lên bên tai Vương Tử Quân. Hắn nhìn thoáng qua phía bên kia, một chiếc xe thể thao Porsche dừng lại ở phía bên kia. Xem ra kỹ thuật chạy xe của người kia rất tốt, chỉ còn một mét nữa là đâm sầm vào một nhân viên công tác đứng trước mặt.

Mặc dù cách khá xa nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể cảm ứng được biểu hiện sợ hãi của nhân viên công tác kia.

Vương Tử Quân mặc dù không biết chiếc xe Porsche vừa chạy thế nào, thế nhưng nghe tiếng thắng xe vừa rồi cũng biết tốc độ của nó ra sao.

Dám chạy xe với tốc độ như vậy trong khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, Vương Tử Quân vốn có chút tức giận, hắn không nhịn được cầm điện thoại lên.

- Này anh kia, anh đi đường không biết nhìn trước ngó sau sao? Nếu không phải tôi có kỹ thuật lái xe tốt, chỉ sợ đã húc vào người anh rồi. Lỗ Trạch Cảnh hạ cửa sổ xe xuống rồi dùng nở nụ cười với nhân viên công tác trẻ tuổi đang đứng trước xe của mình nói.

- Sao anh lại chạy xe ở nơi này? Có biết nơi này không được tăng tốc hay không? Viên cán sự trẻ tuổi nhìn gương mặt của Lỗ Trạch Cảnh rồi không khỏi dùng giọng cực kỳ tức giận nói.

Khoảnh khắc vừa rồi viên cán sự thật sự quá sợ hãi, thậm chí còn sinh ra cảm giác mình đã mất mạng. Nếu như đi ngoài đường mà gặp tình huống này thì không có gì là bất ngờ, nhưng đây là khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, anh dám chạy xe với tốc độ trên tám mươi kilomet một giờ, anh đúng là muốn mưu sát người khác.

- Ai nói nơi đây không cho chạy xe, hơn nữa ai có thê thấy tôi tăng tốc độ? Tiểu tử, không có việc gì thì cút đi chỗ khác, ông không có thời gian rảnh nói chuyện với mày. Lỗ Trạch Cảnh vừa nói vừa thấy một bóng người mặc áo hồng tư xa đi đến, thế là vội vàng tiến lên nghênh đón.

- Ngư Nhi, anh vừa đúng lúc đi qua chỗ này, em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.