- Hôm nay tôi vừa đến, còn chưa về nhà đã phải tìm gặp anh, xem như tôi đã đủ chân thành rồi đấy chứ? Vương Tử Quân vừa cho ra tư thế mời vừa cười ha hả nói.
Hai người nói chuyện rồi đi vào trong một gian phòng đã sắp xếp sẵn. Loan Quách Quân nhìn vẻ mặt Vương Tử Quân và bộ trưởng Mễ khi trò chuyện với nhau, thế là không khỏi cho ra dự đoán rằng mối quan hệ giữa hai người này là không tầm thường. Loan Quách Quân khẽ gật đầu với thư ký của bộ trưởng Mễ, sau đó đi theo sau lưng hai người Vương Tử Quân.
Sau khi đi vào trong phòng thì Vương Tử Quân mời bộ trưởng Mễ ngồi xuống ghế chủ vị, thế nhưng bộ trưởng Mễ không chịu, cuối cùng bộ trưởng Mễ kịch liệt yêu cầu, ép Vương Tử Quân cùng ngồi song song với mình.
- Bộ trưởng Mễ, đây là giám đốc Loan Quách Quân của sở nông nghiệp tỉnh Mật Đông, là một người rất có khả năng. Vương Tử Quân ngồi xuống, sau đó hắn chỉ vào Loan Quách Quân rồi lên tiếng giới thiệu.
Bộ trưởng Mễ cũng có chút quen biết với Loan Quách Quân, thế nhưng hai bên chỉ có chút quan hệ sơ lược mà thôi. Lúc này nghe thấy Vương Tử Quân trịnh trọng giới thiệu như vậy thì không khỏi cười nói: - Giám đốc Quách Quân là người có năng lực, người nào không biết dưới tay chủ tịch Vương không có tướng hèn.
Vương Tử Quân cười ha hả hai tiếng và cũng không tiếp tục đi sâu vào chủ đề này, nhanh chóng thay đổi chủ đề trò chuyện với bộ trưởng Mễ. Loan Quách Quân cảm thấy nội dung trò chuyện giữa Vương Tử Quân và bộ trưởng Mễ không có gì quá thực chất, thế nhưng căn cứ vào những lời trò chuyện của hai vị lãnh đạo, Loan Quách Quân giống như cảm nhận được những thứ mà trước kia mình chưa từng biết.
Tuy lần này là Vương Tử Quân mời khách thế nhưng bộ trưởng Mễ tỏ ra cực kỳ khách khí, hoàn toàn đặt vị trí của chủ tịch Vương tương đồng với mình. Thậm chí Loan Quách Quân còn cảm thấy bộ trưởng Mễ cực kỳ coi trọng Vương Tử Quân.
Món ăn được dọn lên rất nhanh, cũng không biết có phải nhà bếp được dặn dò sẵn hay không, chủ yếu là vài món ăn gia đình, rượu cũng là loại được sản xuất ở Mật Đông. Vương Tử Quân mở chai rượu ra rồi cười nói: - Bộ trưởng Mễ, đã lâu rồi chúng ta chưa ngồi cùng với nhau, hôm nay cũng không nên uống quá nhiều, hết một chai này là được.
- Một chai thì hoàn toàn có thể. Bộ trưởng Mễ cười rồi đặt ly rượu của mình lên bàn, lại nói: - Hôm nay xem như tôi liều mình cùng quân tử, uống như thế nào thì chủ tịch Vương cứ tự mình quyết định.
Ngay từ đầu bữa tiệc thì bầu không khí đã rất tốt, Loan Quách Quân chuẩn bị mời hai vị lãnh đạo của mình một ly, thế nhưng khi thấy hai người trò chuyện thân mật như vậy, mình căn bản không nên chen lời, thế là thu tâm tư này lại.
- Tử Quân, tôi có nghe qua những hành vi của anh ở Mật Đông, nhìn từ trọng tâm thì tôi thật sự giúp đỡ anh. Nhưng tôi cũng khuyên anh một câu, đó là nên suy xét đến những nhân tố khác. Những năm qua anh liên tục tiến lên cũng không dễ dàng, thế nên đừng để xuất hiện tình huống kiếm củi ba năm đốt trong một giờ. Sau khi uống thêm vài ly thì bộ trưởng Mễ cũng nói chuyện thoải mái hơn, hắn vỗ vỗ lên vai của Vương Tử Quân rồi cười nói: - Thế nào? Thật sự không được sao? Đến đây thì tôi sẽ giúp đỡ anh. Có lẽ lúc đầu phải chịu chút uất ức, thế nhưng đây chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Vương Tử Quân cười cười nâng ly cụng với bộ trưởng mễ, sau đó hắn cười nói: - Cảm ơn anh, nhưng bây giờ tôi còn chưa có ý nghĩ rời khỏi Mật Đông.
Vương Tử Quân nói rồi uống cạn ly rượu của mình, hắn cười nói: - Chúng ta trước tiên không nên nói chuyện liên quan đến tôi, lúc này tôi phải chúc mừng anh, nhìn anh thì thấy tương lai rõ ràng là bay xa vạn dặm, đến khi đó mong anh cũng đừng quên tôi.
Bộ trưởng Mễ cười cười mà không nói lời nào, chỉ vỗ vỗ lên vai của Vương Tử Quân.
Loan Quách Quân lúc này càng thêm kinh hãi, lúc này hắn mới biết được mực nước của chủ tịch Vương là nông hay sâu. Bây giờ hắn cảm thấy may mắn vì mình chuyển biến thái độ với chủ tịch Vương, cho dù người ta không còn là chủ tịch tỉnh Mật Đông, nếu muốn ép chết mình cũng không là vấn đề.
Khi Loan Quách Quân đang suy nghĩ miên man thì chợt nghe bộ trưởng Mễ trầm giọng nói: - Chủ tịch Tử Quân, tôi hiểu rõ ý nghĩ của anh, thế nhưng các anh thật sự không có hy vọng quá lớn ở hạng mục này.
- Tây Tường là một tỉnh nông nghiệp lớn, bọn họ có sức cạnh tranh rất lớn ở phương diện này, hơn nữa các phương diện cũng chú trọng vào tỉnh Tây Tường, Mật Đông các anh căn bản không có ưu thế gì ở phương diện nông nghiệp, căn bản không có năng lực để cạnh tranh với người ta.
Vương Tử Quân khi đến cũng nghĩ đến phương diện này, hắn cũng không uể oải vì gáo nước lạnh của bộ trưởng Mễ, hắn nâng ly rượu lên nói: - Bộ trưởng Mễ, tuy Mật Đông chúng tôi không có ưu thế, nhưng chúng tôi vẫn muốn tham gia cạnh tranh một chuyến.
- Anh Vương, không cần phải như vậy, có đôi khi lui một bước sẽ có thể tiến lên ba bước, anh còn trẻ, hơn nữa cũng không phạm sai lầm gì ở Mật Đông, tuy bây giờ tình hình kinh tế của Mật Đông tụt dốc, thế nhưng có không ít lãnh đạo đồng ý với quan điểm của anh. Bộ trưởng Mễ lại cụng ly với Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân cười cười, hắn biết bộ trưởng Mễ khuyên mình là có ý tốt, thế nhưng hắn đã có quyết định, cũng không quá quan tâm đến điều này.
Mưa thu có hương vị liên miên không dứt, Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng họp, hắn nhìn trời mưa mà không khỏi cảm thấy phấn chấn tinh thần.
- Ha ha ha, chủ tịch Vương, chúng ta đã nhiều ngày không gặp mặt, nếu không thì hôm nay đi đâu đó tâm sự một chút nhé? Chủ tịch Trần Vũ Tường của tỉnh Tây Tường nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói.
Lần này công ty Li Sang muốn đầu tư thiết lập căn cứ nông nghiệp trong nước, có sáu tỉnh thành đến tranh thủ hạng mục, thế nhưng các vị lãnh đạo của các tỉnh thành phố khác thì cao nhất chỉ là phó chủ tịch thường vụ, chỉ có hai vị chủ tịch tỉnh là Vương Tử Quân và Trần Vũ Tường mà thôi.
Trần Vũ Tường mới hơn bốn mươi tuổi, xem như là trẻ tuổi đắc chí, nhưng khi đứng chung với một người quá mức trẻ tuổi như Vương Tử Quân lại mất đi vài phần hào quang. Vương Tử Quân căn bản không có tiếp xúc nhiều với Trần Vũ Tường, thế nhưng lại có không ít minh bạch. Vị này những năm qua nhận công tác ở tỉnh Tây Tường cho ra được không ít thành tích, luôn dùng trăm phương ngàn kế ở phương diện công tác kinh tế, làm cho tỉnh Tây Tường luôn ở vào trạng thái đỗ trạng nguyên.
- Nếu chủ tịch Trần đã nói như vậy, hai ta nên tìm một chỗ nào đó để tâm sự một chút. Vương Tử Quân nhìn trời mưa không dứt mà không khỏi cười nói.
Trần Vũ Tường là người hay nói, biểu hiện là người có kiến thức không tầm thường. vương tử quân nói chuyện và cảm thấy vị chủ tịch Trần Vũ Tường này có xúc giác cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần mình nói ra điều gì là đối phương có thể suy nghĩ ra được ba bốn phần khác.
Vương Tử Quân trùng sinh kiếp này và không ngừng trau dồi học tập, bây giờ kết hợp những gì đượ học và tri thức kiếp trước, căn bản cũng là người có kiến thức rộng lớn. Hắn ít khi nào đụng phải người có thể đối địch với mình, nhưng hôm nay ăặp mặt Trần Vũ Tường, hắn cảm thấy mình đã gặp phải cao nhân.
- Chủ tịch Trần. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi nhanh chóng đi đến, hắn chào một câu với Trần Vũ Tường, sau đó nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, vừa định mở miệng đành ngậm miệng lại.
Trần Vũ Tường nhìn thoáng qua người đàn ông kia, sau đó khẽ gật đầu, lại nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Tử Quân, tôi còn có chút việc, xem ra chúng ta chỉ có thể bàn lại vào dịp sau.
Vương Tử Quân cũng rất muốn tâm sự với Trần Vũ Tường, thế nhưng người ta có việc bận, hắn cũng không thể ép người được. Thế là hắn vươn tay nói với Trần Vũ Tường: - Chủ tịch Trần, sau này sẽ liên hệ.
- Sẽ liên hệ. Trần Vũ Tường bắt tay với Vương Tử Quân thì hạ thấp âm thanh nói: - Chủ tịch Tử Quân, chuyện hạng mục thì anh lộ diện là được, bây giờ anh nên dùng thời gian và tinh lực của mình ở những phương diện khác trong thủ đô.
- Nếu anh quá chú ý đến hạng mục này, như vậy căn bản không quá tốt. Trần Vũ Tường nói ra những lời này với giọng điệu khá nhẹ nhàng, còn mang theo chút quan tâm.
Vương Tử Quân nhìn Trần Vũ Tường rời đi mà không khỏi nhíu mày, hắn hiểu ý nghĩa lời nói của đối phương, nhìn vào tình hình của mình thì thấy những lời kia căn bản không có vấn đề, ngược lại còn xem là lời vàng ngọc. Tất nhiên lời vàng ngọc này được thành lập trên miệng đối thủ cạnh tranh hạng mục với mình.
Trong mắt Trần Vũ Tường thì chính mình chạy đến tranh thủ hạng mục chỉ là lấy cớ. Căn cứ vào những lời khuyên bảo của Trần Vũ Tường, càng có thể thấy được Trần Vũ Tường tự tin ở phương diện tranh chấp hạng mục của công ty Li Sang. Mặc dù biết Trần Vũ Tường xuất phát từ lòng hảo cảm, thế nhưng Vương Tử Quân nghe vậy mà không khỏi có chút không thoải mái.
Dù sao hắn cũng là chủ tịch tỉnh Mật Đông, hắn bị người ta không thèm quan tâm, đây làm sao có thể làm cho hắn vui vẻ cho được?