Đối với phương diện mua quần áo thì con gái thường trưng cầu ý kiến của mình, mà không trưng cầu ý kiến của mẹ. Mặc dù vợ của Văn Thành Đồ đã phản đối vài lần, thế nhưng con gái vẫn làm theo ý mình, xưa nay không tham khảo ý kiến của mẹ. Theo lời của Văn Ngư Nhi thì ánh mắt của bố có vẻ tốt hơn.
- À, rất đẹp, nhưng con tham gia công tác cũng không nên ăn mặc như vậy. Văn Thành Đồ nhìn bộ dạng nhướng mày của con gái, hắn mặc dù không muốn dội gáo nước lạnh lên người con, thế nhưng vẫn phải dùng giọng thật tình nói.
- Được rồi, bố cũng đừng dông dài như vậy, lát nữa con mặc bộ quần áo này đi chơi với Tiểu Bảo Nhi, con rất thích Tiểu Bảo Nhi, cậu bé rất thú vị. Văn Ngư Nhi xoay một vòng rồi dùng giọng tràn đầy thanh xuân nói.
Văn Thành Đồ cười cười, sau đó nói có chú trách cứ: - Nha đầu này lớn như vậy sao lại đi chơi với một đứa bé chứ?
- Sao vậy? Không thể sao? Văn Ngư Nhi nói rồi cầm văn kiện trên bàn làm việc của Văn Thành Đồ lên xem.
- Bố, văn kiện này rất đúng, con cũng thấy cho ra nhiều khu quy hoạch như vậy không bằng tập trung tinh lực vào những điểm cần phát lực, chỉnh hợp những khu quy hoạch không hợp cách, thực hiện chỉnh hợp tài nguyên, không phải sẽ tốt sao? Vừa rồi Văn Ngư Nhi dù dùng giọng tùy tiện có vài phần trẻ con, thế nhưng bây giờ mở miệng lại khá bài bản.
Văn Thành Đồ căn bản rất vui vì con gái nhìn xa trông rộng, dù sao thì đây cũng là gien di truyền từ mình. Hắn cười cười rồi nói với con gái: - Phóng viên của tôi ơi, bố hỏi con, con cảm thấy có thể chấp hành theo phương án này được không?
- Đây là chuyện tốt, có gì mà không thể chấp hành? Văn Ngư Nhi trừng mắt nhìn Văn Thành Đồ rồi dùng giọng kỳ quái hỏi.
Văn Thành Đồ nhìn vẻ mặt lo lắng của con gái, hắn thầm nghĩ, tuổi trẻ thật sự rất tốt, người trẻ tuổi làm việc thường không nghĩ đến nhiều thứ, không quan tâm đến những đoạn mấp mô lục đục với nhau. Vì bây giờ nó còn chưa phải khốn đốn trong nhiều tình huống xấu, đời không như mơ.
Văn Thành Đồ nghĩ đến đây mà chỉ mỉm cười không nói gì. Hắn là người cha, hắn khong muốn cho con gái mình tiếp xúc với bầu không khí không lành mạnh trong xã hội này quá sớm.
Nhưng Văn Thành Đồ trầm mặc không nói lại làm cho Văn Ngư Nhi hiểu ra được vấn đề. Chợt nghe Văn Ngư Nhi nói: - Bố, có phải đây là kế hoạch của bố không? Thế nào, gặp phải lực cản sao? Nếu thật sự là như vậy, có cần con gái ra tay giúp đỡ làm một người thuyết khách hay không, nhất định sẽ thuyết phục được bố của Tiểu Bảo Nhi.
- Nha đầu này nói hươu nói vượn gì đấy, đây là phương án của chủ tịch Vương, con đi chơi đi. Văn Thành Đồ không hiểu vì nguyên nhân gì mà nghe con gái nói về bố của Tiểu Bảo Nhi, chợt cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.
Văn Ngư Nhi cho đến lúc này đã hiểu vì sao lại như vậy, nàng nghe lời trách cứ của bố mà không khỏi cười ha hả nói: - Ôi, bố, con biết bố cũng không cho ra một bài viết lớn như vậy, thì ra đó là thành tích của bố Tiểu Bảo Nhi.
Văn Ngư Nhi không chờ Văn Thành Đồ trách mắng mà nhan chóng biến mất không còn tăm hơi giống như một con cá nhỏ chui vào sâu trong dòng nước.
Văn Thành Đồ nhìn bộ dạng con gái rời đi mà không khỏi lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, nha đầu này đúng là làm cho người ta cảm thấy không thể bớt việc.
Văn Thành Đồ cầm lấy tài liệu trong tay lật qua vài trang, vài ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Thông qua bài viết kiểm tra báo cáo này, hắn căn bản có ý nghĩ tương đồng với Vương Tử Quân. Sở dĩ văn kiện này còn chưa được thông qua là vì bí thư Sầm còn chỗ dựa khác.
Sầm Vật Cương căn bản cực kỳ coi trọng đến phương diện tốc độ phát triển kinh tế, thậm chí ở một số việc nhỏ không tuân theo quy định, Văn Thành Đồ có thể coi như không nhìn thấy. Thế nhưng hành vi thiết lập cải tạo lại các khu quy hoạch của Vương Tử Quân căn bản là trống đánh xuôi kèn thổi ngược với Sầm Vật Cương.
Văn Thành Đồ tuy đi tương đối gần với Sầm Vật Cương, thế nhưng trong lòng lại có khuynh hướng về phía Vương Tử Quân. Sau khi đi vào Mật Đông thì hắn không muốn cứ mãi đứng giữa hai bên Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân, hắn muốn đi vào bên cạnh Vương Tử Quân hoặc là Sầm Vật Cương, thế nhưng mãi bị bao phủ trong bóng tối của hai người này.
Lúc này Văn Thành Đồ nếu muốn phát triển sinh động thì phải liên thủ với một người, nhưng vấn đề bây giờ là hắn nên lựa chon Vương Tử Quân hay là Sầm Vật Cương?
Văn Thành Đồ từng có ý nghĩ liên thủ với Sầm Vật Cương, thế nhưng cuối cùng lại chối bỏ ý nghĩ này. Dù sao thì Sầm Vật Cương là người thâm căn cố đế ở Mật Đông, bây giờ mình đi vào chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Bây giờ nhìn qua giống như lực lượng của Vương Tử Quân tương đương với Sầm Vật Cương, thế nhưng thực tế thì có chênh lệch không nhỏ. Nếu bây giờ Văn Thành Đồ liên hợp với Vương Tử Quân, như vậy là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Văn Thành Đồ không chủ động liên lạc với Vương Tử Quân, hắn muốn Vương Tử Quân chủ động liên lạc với mình. Chỉ như vậy hắn mới có thể nắm thế chủ động trong sự kiện này.
Lúc này hội nghị thường ủy còn chưa được mở, thế nhưng đã có nhiều nghi vấn về quyết sách xác nhập và thậm chí là xóa tên vài khu quy hoạch. Những âm thanh phản đối này không nhất định là giúp đỡ Sầm Vật Cương, nhưng áp lực của Vương Tử Quân chắc chắn là không nhỏ.
Người này nên tìm đến mình rồi mới phải, Văn Thành Đồ nâng ly lên uống một ngụm rồi thầm nghĩ như vậy.
Vương Tử Quân cũng không có ý nghĩ đến tìm gặp như những gì Văn Thành Đồ đang suy nghĩ, lúc này hắn đang ở trong một khách sạn không xa khu nhà thường ủy tỉnh ủy, đang dùng cơm với Triệu Quân Huy.
Lần cuối cùng Vương Tử Quân gặp mặt Triệu Quân Huy là khi công tác ở thành phố La Nam. Tuy Vương Tử Quân rất muốn tụ tập bạn bè cũ lại ôn chuyện, thế nhưng thời gian là thứ quá xa xỉ với hắn, căn bản là không rút được thời gian.
Lúc này mái tóc của Triệu Quân Huy có hơn phân nửa đã bạc thế nhưng phương diện tinh thần lại rất mạnh mẽ, lão uống một hớp canh thịt bò rồi cười nói: - chủ tịch Tử Quân, năm xưa khi anh công tác ở huyện Lô Bắc, tôi biết ao nhỏ huyện Lô Bắc không thể nuôi được rồng lớn như anh, mà vị trí hiện tại của anh cũng làm cho tôi cảm thấy không tưởng.
Vương Tử Quân cười cười, hắn gắp cho Triệu Quân Huy một cái bánh bao hấp rồi nói: - Chủ tịch Triệu của tôi, anh rõ ràng là đang nói vui, chúng ta cũng đừng nói đến điều này, ăn cơm trước đi.
Hôm nay Triệu Quân Huy đến vào buổi xế chiều, nhưng Vương Tử Quân thật sự không có thời gian, thế cho nên mãi đến sáng hôm sau mới có thể gặp mặt Triệu Quân Huy.
Triệu Quân Huy có thể hiểu được sự bận rộn của Vương Tử Quân, bây giờ Vương Tử Quân lại quan tâm đến mình như thế, không khỏi làm cho lão cảm thấy cực kỳ có thể diện. Lão đã rời khỏi cương vị công tác, hơn nữa đã đi qua độ tuổi năm xưa, thế nên lời nói cũng ít đi vài phần cố kỵ.