Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2335: Tôi đến mưa móc vùng khô hạn (1)




Năm mới gần đến, tỉnh Mật Đông tiến vào giai đoạn tổng kết và kết thúc các công tác. Đáng lý ra đến cuối năm thì có rất nhiều tiếp đãi, thế nhưng khi ủy ban nhân dân tỉnh yêu cầu và kiểm tra chống xa hoa lãng phí cực kỳ nghiêm túc thì hiện tượng vui chơi giải trí ngày càng ít đi.

Có người không chiếm được tiện nghi thì nói này nọ, nói nhiều nhất là bàn tay của Vương Tử Quân quá dài, căn bản quản quá rộng, vì cố ý ra vẻ mà mặc kệ thiên hạ chết sống. Chỉ muốn ánh nắng và mưa móc cho mình, cán bộ bình thường thì không biết đến năm nào mới có được. Nhưng câu nói thế này giống như rất có thị trường, căn bản lan tràn trong một vài phần cán bộ cấp sở.

Khi những tin đồn này được phổ biến tràn lan thì vài tờ báo cấp quốc gia có đăng tin cán bộ thượng cấp cho ra chỉ thị, yêu cầu phê bình các hành vi phô trương lãng phí, thậm chí còn điểm danh phê bình các tình huống kêu gọi đầu tư xa hoa.

Khi bài báo này được đăng, không ít địa phương có hành vi kêu gọi đầu tư xa hoa lãng phí phải tự phê bình kiểm điểm, tỉnh Mật Đông đi đầu trong công tác này, căn bản được lãnh đạo trung ương khen ngợi.

Sau sự kiện này thì những nghi vấn về hành vi của Vương Tử Quân căn bản tan biến khá nhiều. Hơn nữa có không ít người bắt đầu suy đoán, có phải là vì hành động của chủ tịch Vương mà ảnh hưởng đến quyết sách của tuyến trên hay không? Một số người nói đến vấn đề này thì tỏ ra cực kỳ kính ngưỡng chủ tịch Vương.

Sầm Vật Cương tuy không đến mức nghĩ như vậy, thế nhưng cũng không khỏi lau mắt mà nhìn với Vương Tử Quân. Sầm Vật Cương không phải là người thường, lão biết Vương Tử Quân sở dĩ cố gắng tỏ ra yếu kém, tất nhiên là nghênh đón tâm tư của lãnh đạo, cố gắng đồng bộ với thượng cấp. Xem ra ở phương diện này mình vẫn còn kém Vương Tử Quân vài phần.

Những ngày qua Sầm Vật Cương có nhiều chuyện phiền lòng, trong đó phiền phức nhất chính là vị trí phó bí thư tỉnh ủy chưa được xác định. Lần trước đề nghị của lão được thông qua ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy, Vương Tử Quân căn bản không cho ra lực cản quá lớn, Khang Tắc Chính được đề cử lên.

Sau khi tiến hành khai báo thì thượng cấp mãi không có động tĩnh, hơn hai tuần rồi nhưng một người là bí thư tỉnh ủy như Sầm Vật Cương còn chưa nhận được tin đồn gì. Chẳng lẽ cuối năm nay thượng cấp không có thời gian nghiên cứu chuyện này.

Sầm Vật Cương thật sự rất chờ đợi kết quả tốt, nhưng thượng cấp lại không có thời gian nghiên cứu chuyện này, như vậy có thể thấy Khang Tắc Chính không được thông qua.

Nếu như Khang Tắc Chính không được làm phó bí thư tỉnh ủy, như vậy sẽ làm tăng thêm khả năng mất đi lực kiểm soát của Sầm Vật Cương ở Mật Đông, nếu đổi là người khác, như vậy sẽ không biết còn bao nhiêu vấn đề cần quan tâm.

Sầm Vật Cương căn bản phiền não bất an vì chuyện này, thế nhưng trước mặt Khang Tắc Chính thì luôn bày ra bộ dạng như đã tính trước, căn bản cố ý tạo niềm tin cho Khang Tắc Chính.

Sầm Vật Cương lật qua sổ điện thoại trên bàn làm việc, tâm tư liên tục chuyển động. Lão nghĩ mình có nên gọi cuộc điện thoại này hay không? Mặc dù mình và đối phương khá quen thuộc, thế nhưng khi động đến vấn đề nhân sự, người ta sẽ nói cho mình bao nhiêu thông tin? Nếu như làm cho đối phương mất kiên nhẫn, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tình cảm đôi bên.

Sầm Vật Cương cân nhắc giây lát rồi cầm điện thoại lên. Sau khi nối thông điện thoại thì chợt nghe một giọng ôn hòa vang lên, Sầm Vật Cương cười nói: - Chào trưởng ban Lý, tôi là Sầm Vật Cương của Mật Đông.

- Ha ha ha, tôi biết ngay là anh Sầm. Năm nay anh ăn tết ở đâu? Nếu đến thủ đô thì tôi mời anh uống rượu. Đầu bên kia vang lên giọng nói rất trầm bổng, có vài phần nhiệt tình.

Sầm Vật Cương căn bản không dám coi thường trưởng ban Lý, mặc dù đối phương chỉ là phó trưởng ban mà thôi, nhưng lão biết rõ tương lai người này rất rộng lớn, biết đâu sau này xuống tuyến dưới rèn luyện sẽ là lãnh đạo một địa phương? Có quan hệ tốt với một người có thực quyền như thế này căn bản là giúp đỡ rất lớn cho bản thân mình.

Sau khi cười cười thì Sầm Vật Cương nói: - Tôi không có khả năng đến thủ đô ăn tết, anh cũng biết rồi đấy, tôi ở cơ sở không thể so sánh với anh ở trên hoàng cung, càng đến tết càng không dám bỏ đi.

Sau khi hàn huyên vài câu thì Sầm Vật Cương cười nói: - Trưởng ban Lý, tôi muốn hỏi ngài một chút, về chuyện vị trí phó bí thư của tỉnh Mật Đông, lúc này tuyến trên đã có chỉ thị gì chưa?

Đầu dây bên kia trầm ngâm giây lát, sau đó mới nói: - Bí thư Sầm, cho dù anh không gọi điện thoại thì tôi cũng sẽ liên lạc với anh. Tôi vừa đi ra khỏi phòng làm việc của trưởng ban Dương, anh ấy có nói đến chuyện này. Những năm qua anh tọa trấn Mật Đông, có thể nói là Mật Đông đang liên tục phát triển, lãnh đạo cũng nhìn thấy rõ ràng, khẳng định công tác của bí thư Sầm. Vì vậy mà tuyến trên chuẩn bị đẩy mạnh giúp đỡ công tác ở Mật Đông, chuẩn bị phái tinh binh cường tướng đến tham gia vào đội ngũ của anh.

Đầu óc Sầm Vật Cương chợt nổ ầm một tiếng, lão biết rõ kế hoạch của mình có khả năng bị hớ.

Mặc dù không có tiếng pháo nhưng không khí tết vẫn ngập tràn ở thủ đô, Vương Tử Quân lười biếng nằm trên giường, hai mắt nhìn chăm chú về phía chiếc tivi cách đó không xa.

Trên màn hình tivi đang phát vài bài hát mùa xuân, vẫn là những lời tâm tình của các cặp tình nhân, Vương Tử Quân nghe mà cảm thấy có hơi chán, thế là trong đầu chợt nghĩ đến những chuyện xảy ra vài ngày qua.

Ngày đầu năm Vương Tử Quân phải ở lại Mật Đông, hắn phải xuống cơ sở, thăm hỏi quần chúng, cố gắng kiếm lấy thanh danh chủ tịch bình dân. Đến ngày mùng hai hắn mới về thủ đô. Vài ngày về nhà thì công tác chủ yếu là chúc tết, tuy Mạc lão gia tử đã khuất, thế nhưng vẫn còn thân thích ở lại, trình tự chúc tết là không thể thiếu đi được.

Vất vả lắm Vương Tử Quân mới đi thăm hết nhà người thân, xem như mới yên bình được một chút. Phía Mật Đông bên kia cũng không có chuyện gì, khá là bình tĩnh. Nhưng Vương Tử Quân nghĩ đến tình cảnh sang năm mới, mình và Sầm Vật Cương thời gian qua luôn cố gắng cân đối, thế nhưng cán cân này căn bản có dấu hiệu bị gãy.

Vương Tử Quân cũng không có gì phản cảm với Sầm Vật Cương, nhưng hắn cảm thấy Sầm Vật Cương có yêu cầu thúc đẩy phát triển kinh tế quá cao, điều này làm cho hắn cảm thấy nên trò chuyện với bí thư Sầm. Mật Đông cần phát triển, điều này căn bản không thể nghi ngờ, thế nhưng phương pháp phát triển không nên như vậy. Mật Đông cần phát triển kinh tế, cần phải đi theo hướng lâu dài, thâm canh, như vậy mới có thể làm cho hình thức cũ có chuyển biến, phát triển lý tính, phát triển hài hòa.

Nhưng Sầm Vật Cương căn bản không phải là người dễ thuyết phục, nhìn từ phương diện công tác thì đây là một kiện tướng, nhưng ở các phương diện khác thì cố chấp kinh người. Cố chấp thường đại biểu cho tự tin, mà người tự tin chỉ cần nhìn vào một mục tiêu, căn bản sẽ khó thể nào vì lời nói của người khác mà bỏ qua.