Vương Tử Quân đứng trước tủ quần áo, hắn cẩn thận nhìn hình tượng của mình trong gương. Đó là một người đàn ông cao ráo mặc tây trang màu xanh, áo sơ mi trắng làm cho người ta sinh ra cảm giác ngọc thụ lâm phong.
Vương Tử Quân nhìn mình bây giờ và nghĩ đến kiếp trước, khi đó không phải mái tóc mình đã muối tiêu rồi sao? Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi nghĩ đến kiếp trước, vào thời điểm này mình hình như phải đưa con đi học trung học trên huyện, cũng đứng trước gương sửa sang lại y phục một chút.
Thời gian trôi qua, thoáng cái đã như giấc mộng.
Vương Tử Quân ngàn vạn lần cảm khái, hắn không khỏi nhớ đến người vợ kiếp trước của mình. Tin tức hắn được đợc gần đây về nàng, hình như nàng đã vượt biển sang miền mơ ước, đang tiến chân vào giới điện ảnh, cũng có thắng lợi vang dội.
- Chủ tịch Vương, ngài mặc tây trang như thế này nếu leo lên xe hoa sẽ làm cho người ta khẳng định ngài là chú rể. Triệu Hiểu Bạch đẩy cửa đi vào, khi thấy Vương Tử Quân đang sửa sang lại y phục thì nở nụ cười trêu ghẹo.
Triệu Hiểu Bạch nói những lời này cũng không chỉ là nịnh nọt Vương Tử Quân. Tuy bâ giờ Vương Tử Quân đã gần bốn mươi, thế nhưng nhìn từ tổng thể thì Triệu Hiểu Bạch cảm thấy mình còn không trẻ bằng chủ tịch Vương.
Có một lần mẹ Triệu Hiểu Bạch thấy hắn và Vương Tử Quân đi ra khỏi khách sạn, khi về đến nhà thì mẹ mới lên tiếng, nói là anh đi cùng chủ tịch Vương, người ta nhìn qua còn thấy anh già hơn cả chủ tịch Vương.
Triệu Hiểu Bạch cố tình giải thích cho mẹ, nói đó là sức quyến rũ của quyền lực, sao mình có thể so sánh với khí thế của chủ tịch Vương cho được?
Vương Tử Quân cười khoát tay áo nói: - Tiểu tử này đúng là, tôi thấy một năm qua cậu cầu tiến rất nhiều, chưa nói đến phương diện gì khác, khả năng ăn nói cũng tăng tiến mạnh.
Triệu Hiểu Bạch nghe câu nói vui vẻ của Vương Tử Quân thì không khỏi cảm thấy trong lòng nóng lên, có thể nói chuyện tùy ý trước mặt lãnh đạo là một đãi ngộ khó có được, điều này có ý nghĩa thế nào? Có nghĩa là thân phận người một nhà của hắn và Vương Tử Quân đã được thừa nhận.
- Lần này không thể không chú trọng ăn mặc một chút, dù sao thì cũng là đi gặp khách. Vương Tử Quân xoay người trước gương rồi cười nói: - Thư ký trưởng có gọi điện thoại không?
Triệu Hiểu Bạch lắc đầu nói: - Còn chưa gọi, tôi sẽ liên lạc với anh ấy.
Vương Tử Quân định trả lời thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Triệu Hiểu Bạch nhanh chóng đi ra, chợt thấy Trương Tề Bảo cất bước đi vào. Trương Tề Bảo cầm một phần văn kiện trong tay, khi thấy Vương Tử Quân thì hắn cười cảm thán: - Chủ tịch Vương, tôi nghe nói bên phía khách sạn đang cử hành hôn lễ, ngài cũng đừng nên đi nhầm chỗ, nếu không sẽ bị người ta giữ lấy làm chú rể.
Trương Tề Bảo nói xong thì cả Vương Tử Quân và Triệu Hiểu Bạch đều nở nụ cười. Nếu như chỉ một mình Vương Tử Quân cười thì Trương Tề Bảo còn có thể nói hai câu, thế nhưng ngay cả Triệu Hiểu Bạch cũng cười, điều này làm cho hắn cảm thấy khó hiểu...
- Thư ký trưởng, hôm nay anh và Hiểu Bạch có phải có âm mưu làm tôi vui vẻ hay không, thế nào mà lời nói của anh lại giống với Hiểu Bạch như vậy? Vương Tử Quân chỉ vào Trương Tề Bảo rồi cười ha hả nói.
Trương Tề Bảo có chút sững sốt, hắn cũng không ngờ lời nói của mình lại giống như của Triệu Hiểu Bạch. Hắn là người đã qua nhiều mưa gió, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân vui vẻ như vậy thì cười ha hả nói: - Chủ tịch Vương, lời nói của tôi giống như của Hiểu Bạch, điều này nói rõ ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết.
Vương Tử Quân cũng không có biện pháp nào khác với lời nói nịnh nọt của Trương Tề Bảo, hắn chỉ có thể trầm giọng nói: - Đã đến giờ rồi, bên kia chuẩn bị ra sao rồi?
- Cũng đã chuẩn bị xong, chọn tiệc đứng theo chỉ thị của ngài, hơn nữa cũng không chuẩn bị những món ăn và rượu xa hoa. Trương Tề Bảo nghe thấy Vương Tử Quân nói đến chính sự thì vẻ mặt rất nghiêm túc, nói năng gọn gàng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tỉnh Mật Đông không thể không tiếp đãi nhóm người của tập đoàn Huyền Hà, thế nhưng phải tiếp đãi theo tiêu chuẩn nào? Vương Tử Quân chế định phương châm tiết kiệm, hào phóng, khéo léo. Trương Tề Bảo càng ngày càng ngầm hiểu tâm tư của Vương Tử Quân, thế nên cho ra những sắp xếp luôn làm cho chủ tịch Vương hài lòng.
- Chủ tịch Vương, đây là bản kiểm điểm của thành phố Linh Long. Trương Tề Bảo thấy Vương Tử Quân chuẩn bị đi ra ngoài thì vội vàng đưa văn kiện trong tay ra.
Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện nhìn qua, hai hàng chân mày chợt nhíu lại. Thành phố Linh Long này dù là ghi kiểm điểm thế nhưng nhìn vào nội dung thì không thấy giống như đang kiểm điểm, không bằng nói là đang kêu oan thì hay hơn.
Nào là...Nghĩ tất cả biện pháp để có thể gặp mặt thương nhân một lần...Cái gì là kính quan sau mới kính người, nào là là thể hiện thành ý kêu gọi đầu tư của thành phố Linh Long, thế nên mới dùng trăm phương ngàn kế mở tiệc tối ở thành phố Hongkong...Những câu như thế này chủ yếu chiếm gần hết nội dung bản kiểm điểm. Nhưng câu cuối cùng càng thêm qua loa, nói là sau này trong quá trình kêu gọi đầu tư thì nhất định sẽ chú ý phương thức làm việc, tranh thủ không xuất hiện tình huống này. Dù kêu gọi đầu tư là chuyện lớn, cũng không thể phá hoại tác phong mộc mạc.
- Xem ra oán khí của những người này cũng không nhỏ. Vương Tử Quân đặt phần văn kiện xuống bàn rồi dùng giọng rét run nói.
Trương Tề Bảo thấy Vương Tử Quân nổi giận thì lên tiếng: - Chủ tịch Vương, nếu không thì tôi sẽ yêu cầu văn phòng bắt bọn họ viết lại bản kiểm điểm.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Chuyện này cứ đặt ở đó, chờ sau khi tiếp đãi tập đoàn Huyền Hà xong rồi nói sau.
Khi Vương Tử Quân đi đến khách sạn Thịnh Thế thì tổng giám đốc Đậu Thịnh Sơ của tập đoàn Huyền Hà đã đi đến trước, đang ở trong phòng họp số 1. Vương Tử Quân và Đậu Thịnh Sơ tiến hành trò chuyện với nhau, vì mục đích hợp tá cụ thể phải bàn với thành phố Linh Long, thế cho nên Vương Tử Quân gặp mặt Đậu Thịnh Sơ chỉ là một nghi thức lễ tiết, càng chủ yếu là bày tỏ sự coi trọng của tỉnh Mật Đông với hợp tác lần này...
Đậu Thịnh Sơ tuy đã qua tuổi sáu mươi thế nhưng nhìn giống như mới năm mươi, người này trò chuyện rất vui vẻ thoải mái, so với một người được sách báo kinh tế miêu tả là lãnh đạo có thủ đoạn mạnh mẽ và cực kỳ cứng rắn căn bản giống như hai người khác nhau. Nhưng từ trong tiếp xúc thì Vương Tử Quân biết Đậu Thịnh Sơ này không đơn giản, dù là ở phương diện kinh tế hay ở các lĩnh vực khác đều có kiến thức không bình thường.
Sau khi hai bên tiến hành nói chuyện thì đến lúc dùng cơm, tiệc rượu là tiệc đứng, thức ăn cũng không phải quá nhiều thế nhưng hương vị và kiểu dáng lại rất thơm ngon và tinh tế. Rượu được đặt trên đài, là rượu gạo và rượu đỏ được sản xuất với chất lượng bình thường ở Mật Đông.
Vương Tử Quân tùy ý gắp cho mình một vài món vào khay, sau đó đi qua lấy một chai rượu gạo, trước tiên rót cho Đậu Thịnh Sơ một ly, sau đó lại rót cho mình một ly nói: - Giám đốc Đậu, bạn bè đến từ phương xa làm cho một người chủ nhà như tôi cảm thấy vinh hạnh, tôi mời ngài một ly, chúc ngài ngày càng mạnh khỏe.