Triệu Hiểu Bạch đi theo Vương Tử Quân đã khá nhiều ngày, hắn nhớ kỹ hai câu dượng Kim Chính Thiện từng nói: - Chỉ cần cậu nắm bắt lấy một người như vậy trong chính trường Mật Đông, như vậy tương lai sau này sẽ là vô hạn.
Nhưng Triệu Hiểu Bạch cảm thấy nên kéo dài ý nghĩa của nó ra một chút. Đó chính là nếu như chủ tịch Vương là người có tác dụng chính yếu trong tương lai chính trị của mình, như vậy mình nên dựa vào chủ tịch Vương, không rời xa chủ tịch Vương ngay cả những lúc chán nản nhất.
Sau khi trở thành thư ký của Vương Tử Quân thì Triệu Hiểu Bạch căn bản đã trưởng thành nhiều hơn. Hắn không phải không nghe rõ tin tức bên ngoài, hắn nghe qua thì lại báo cáo cho chủ tịch Vương, tất nhiên trước đó cũng phải làm công tác phân loại.
Triệu Hiểu Bạch muốn thông qua cố gắng của mình để cho Vương Tử Quân đủ thời gian cho ra quyết sách. Dù là bất cứ chuyện gì chỉ cần phát hiện sớm sẽ hóa giải được, khống chế được, xử lý được. Hắn nghĩ đến đây thì ánh mắt rơi lên người Vương Tử Quân, hắn nhìn gương mặt trẻ tuổi giống như mình của lãnh đạo, thế là không khỏi cảm thấy cực kỳ kính nể.
Tuy Triệu Hiểu Bạch vẫn căn bản không hiểu chủ tịch Vương đang nghĩ như thế nào, thế nhưng lúc này bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió nên áp lực của chủ tịch Vương phải cực kỳ lớn, chẳng qua những ngày vừa rồi chủ tịch Vương vẫn công tác như thường, nên thả lỏng thì thả lỏng nghỉ ngơi, căn bản giống như không quan tâm đến những gì đang phát sinh bên ngoài.
Khi Triệu Hiểu Bạch đang cảm thấy tâm ý rối loạn thì xe đã đi vào khu nhà dành cho thường ủy tỉnh ủy. Hắn nhìn những hàng cây cao ngất, thế là không khỏi càng thêm kính sợ khu nhà quyền lực này hơn vài phần.
Nhưng khi Triệu Hiểu Bạch nhìn về phía bên kia, hai hàng chân mày không khỏi nhíu lại. Lúc này có bốn năm chiếc xe dừng lại ở trước biệt thự số sáu, tuy không nhìn rõ người bên trong, thế nhưng những đốm đó trong xe chứng tỏ bên trong có người đang hút thuốc.
- Hút thuốc sao? Triệu Hiểu Bạch thầm lóe lên một ý nghĩ, sau đó chuẩn bị báo cáo cho Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân ngồi phía sau giống như đã ngủ mất rồi.
Một phút sauu xe dừng lại trước cổng nhà Vương Tử Quân, sau khi đưa Vương Tử Quân xuống xe, Triệu Hiểu Bạch và Tiểu Lý rời khỏi khu nhà thường ủy giống hệt như trước.
Vương Tử Quân vừa đi vào nhà vừa nghĩ đến tình cảnh của mình, hắn căn bản cũng biết rõ những gì Triệu Hiểu Bạch nhìn thấy. Tuy không nhìn rõ biển số xe bên kia, thế nhưng có thể biết người ngồi trong xe sẽ là ai.
Thật sự là có rất nhiều người chịu khó đầu cơ, chính mình còn chưa có việc gì thì người ta đã nghĩ đến chuyện sau khi mình rời khỏi Mật Đông rồi.
- Bố, sao bố về muộn như vậy? Khi Vương Tử Quân đang suy nghĩ đến vài vấn đề thì Tiểu Bảo Nhi chạy đến, nó khôn khéo tiếp nhận cặp công văn trên tay Vương Tử Quân, sau đó chạy đi lấy cho Vương Tử Quân một chiếc khăn nóng.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng khôn khéo của con trai, hắn cảm thấy ấm áp, hắn ôm lấy Tiểu Bảo Nhi rồi nói: - Con trai, hôm nay sao lại ngoan như vậy?
- Mẹ nói sau này sẽ giao tất cả những việc có khả năng cho con. Tiểu Bảo Nhi vùng ra khỏi lòng Vương Tử Quân rồi ưỡn ngực nói.
- Chẳng lẽ con không có ý kiến gì với lời nói này của mẹ sao? Vương Tử Quân cố ý trêu chọc con trai.
Tiểu Bảo Nhi lúc này đã chạy đến bên cạnh Mạc Tiểu Bắc: - Con sao lại phản đối? Mẹ sẽ cho con tiền.
Tiểu Bảo Nhi vừa nói vừa đưa bàn tay nhỏ về phía Mạc Tiểu Bắc: - Mẹ, vừa rồi con đã giúp bố cầm cặp, cầm khăn mặt, mẹ phải cho con một đồng.
Mạc Tiểu Bắc đang xem tạp chí, nàng nghe Tiểu Bảo Nhi đòi tiền thì khoát tay nói: - Một tháng mới phát tiền, con nhớ kỹ là được.
Vương Tử Quân có hứng thú đi đến sau lưng Tiểu Bảo Nhi, hắn nhìn bộ dạng trịnh trọng của Tiểu Bảo Nhi khi viết vào trong sổ ghi công, hơn nữa trong sổ đã có hơn mười ký hiệu như vậy, điều này không khỏi làm cho người ta cảm thấy buồn cười.
Tuy Vương Tử Quân đã sớm đoán được mỗi một ký hiệu là một đồng tiền, thế nhưng hắn vẫn cười nói: - Con ghi ký hiệu như vậy là sao?
- Một đồng tiền đấy. Tiểu Bảo Nhi ngẩng đầu lớn tiếng nói.
- À, đây là công lao động của con ngày hôm nay sao? Con đã học được một trăm chữ số, sao không ghi số vào? Vương Tử Quân nằm trên ghế sa lông rồi dùng giọng buồn cười nói.
Tiểu Bảo Nhi nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc, sau đó nó giống như biến thành một tên trộm ghé sát tai Vương Tử Quân thì thầm: - Con sợ mẹ không chịu trả, từng ngày đều có ký hiệu như vậy thì không trả công không được.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt chăm chú của con trai mà không khỏi sinh ra cảm giác dở khóc dở cười, hắn không ngờ Tiểu Bảo Nhi của mình lại có tài cán vặt như vậy.
Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên vài ý nghĩ, hắn khẽ cười nói: - Làm sao còn lại muốn lấy tiền của mẹ.
- Ông nói với con là khi bằng tuổi con đã đi chăn trâu cho địa chủ, con cũng phải học tập giống như ông, nhưng nơi này làm gì có trâu cho con chăn? Thật ra con cũng rất thích một con trâu. Tiểu Bảo Nhi có vẻ cực kỳ ước mơ, giống như muốn có được một con trâu trong tay vậy.
Vương Tử Quân chợt nghĩ đến kiếp trước, vì thỏa mãn ước nguyện của con mà đi mua một con dê, để cho con và nhóm bạn đi chăn dê.
Nhưng thế gian này căn bản không đẹp cả đôi đường, giống như kiếp này vậy, chính mình nhận được nhiều thứ mà mất đi cũng không ít.
Vương Tử Quân thầm cảm khái, hắn ôm lấy Tiểu Bảo Nhi đặt lên vai mình, điều này làm cho Tiểu Bảo Nhi cười ha hả nói: - Con hỏi ông địa chủ là gì, ông lại nói bây giờ không còn. Con nghĩ rằng trong nhà mình mẹ là người có tiền nhất, là địa chủ, thế là con làm công cho mẹ.
- Thế con lấy tiền làm gì?
- Con chuẩn bị mua quà cho ông, sinh nhật ông năm sau con sẽ dùng tiền của mình mua quà cho ông. Tiểu Bảo Nhi chợt hạ thấp âm thanh xuống nói: - Ông không muốn con đi, vì lúc con về Mật Đông, con thấy ông gạt nước mắt.
Tiểu Bảo Nhi nói làm cho hai hốc mắt của Vương Tử Quân có chút cay cay, tiểu tử này căn bản đã hiểu chuyện hơn hẳn. Vài ngày trước Tiểu Bảo Nhi ở lại thủ đô với Mạc lão gia tử, mối quan hệ giữa Tiểu Bảo Nhi và Mạc lão gia tử đã thân cận hơn rất nhiều.
Tuy gần đây sức khỏe của Mạc lão gia tử là rất tốt, thế nhưng thật lòng thì Vương Tử Quân vẫn thấy lo lắng, thế nhưng hắn không dám nói, chỉ mong sao mọi việc đều tốt đẹp.
Ý nghĩ này bao trùm lấy Vương Tử Quân, hắn suy nghĩ đến những bức thư tố cáo vừa lấy được hôm nay. Tuy Hứa Tranh Đồ căn bản nói là không có vấn đề, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy nó giống như quá dễ dàng.
Một người đang buồn ngủ còn chưa kịp nằm xuống đã có người chủ động trải chăn đặt gối xong xuôi tất cả. Mặc dù trong lúc công tác không thiếu những tình huống như vậy, thế nhưng Vương Tử Quân không cho rằng sự kiện trùng hợp như vậy xuât hiện trên người mình.
Vương Tử Quân suy nghĩ đến nhiều phương diện, thế là không khỏi chậm rãi ngủ thiếp đi. Trong lúc ngủ hắn có nhiều giấc mơ, có tốt có xấu, điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy chới với.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn mở to mắt, lúc này đã là buổi sáng. Điện thoại gọi đến vào lúc sáng sớm làm cho hắn cảm thấy có một điềm xấu.
Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại, vừa định lên tiếng thì bên kia đã nói: - Tử Quân, cậu phải chuẩn bị tâm lý, an ủi Tiểu Bắc một chút, để cho nó không nên quá thương tâm.
Tuy cách xa nhau thế nhưng Vương Tử Quân vẫn biến người gọi điện thoại là Mạc Đông Tường, hắn cảm thấy có chút rối loạn, sau đó đoán được việc gì đó, giọng nói khô khốc: - Bố, con biết rồi.
- À, ông đã đi vào sáng nay, đi rất yên tĩnh, trên mặt còn treo nụ cười. Mạc Đông Tường trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân không biết bên kia cúp điện thoại như thế nào, hắn nắm chặt điện thoại, hai hàng nước mắt chảy xuôi.