Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2252: Kéo dài một chút, chờ một chút (1)




Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân lúc này càng thêm bội phục thủ đoạn của Sầm Vật Cương. Sầm Vật Cương này ra tay làm cho người ta nhìn thấy rõ ràng, thế nhưng người ta có rõ ràng thì vẫn rơi vào trong kế hoạch của lão.

Dù là Vương Tử Quân nhìn thấy rõ ràng nhưng muốn phá căn bản là quá khó.

Trương Tề Bảo nhìn vẻ mặt trầm tư của Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy ngài nên cho một vị phó chủ tịch chuyên trách phụ trách nhiệm vụ này, ví dụ như chủ tịch Cố. Anh ấy là người có năng lực công tác mạnh mẽ, lại là phó chủ tịch nắm công tác của ủy ban cải cách, nếu để cho chủ tịch Cố làm tổ trưởng tổ công tác, như vậy sẽ là cực kỳ phù hợp, còn là tận dụng nhân tài.

Vương Tử Quân khẽ gõ lên mặt bàn, lời đề nghị của Trương Tề Bảo có thể nói là đơn giản và hiệu quả nhất. Dù sao thì Cố Tắc Viêm là thủ hạ cấp dưới của Vương Tử Quân, nếu như đẩy xuống thì Cố Tắc Viêm không thể không tiếp chiêu.

Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó hắn cười nói: - Chuyện này để nói sau, cũng không còn sớm nữa, nếu không có việc gì gấp thì chúng ta tan tầm thôi.

Vương Tử Quân ngồi trên xe của mình, hắn nghĩ về lời đề nghị vừa rồi của Trương Tề Bảo. Nếu như đẩy sự việc này cho Cố Tắc Viêm, như vậy dù có chuyện gì xảy ra thì Cố Tắc Viêm sẽ là người chịu trách nhiệm chủ yếu. Nhưng Vương Tử Quân không tin được Cố Tắc Viêm, nếu như Cố Tắc Viêm có liên hệ với Thẩm Vạn Quân, như vậy sẽ cho ra kết quả khó tưởng.

Một khi sự việc phát sinh, Vương Tử Quân làm người đứng đầu ủy ban nhân dân tỉnh, hắn không thể tránh khỏi trách nhiệm.

Hơn nữa ngoài phương diện trách nhiệm thì Vương Tử Quân còn có một lý do chính mình kiên trì đảm đương sự việc này, đó là hắn không biết thì không sao, thế nhưng bây giờ hắn đã biết, hắn sẽ tuyệt đối không để cho tình trạng xói mòn tài sẩn quốc hữu xuất hiện.

Vương Tử Quân sờ lên mặt mình rồi nở nụ cười khổ, nhưng khi đi đến Trường Nhạc Cung thì nụ cười trên mặt hắn rất sáng lạn.

- Chủ tịch Tử Quân, ngài thật sự rất đúng giờ, không sớm cũng không muộn... La Binh thấy Vương Tử Quân đi đến thì nhanh chóng mỉm cười tiến lên đón chào.

La Binh hơn bốn mươi tuổi, gương mặt bảo dưỡng cực kỳ tốt, điều này làm cho hắn nhìn qua giống như chỉ hơn ba mươi tuổi một chút mà thôi. Vương Tử Quân không có tiếp xúc nhiều với người này, thế nhưng lại hiểu rõ giao tình của người này với người nhà mình. Đây là nhóm người đầu tiên chạy đi phát triển kinh tế, tuy vì ánh mắt cách cục mà không kiếm được nhiều tiền, thế nhưng cũng là một nhân sĩ thành công.

Khi Vương Tử Quân bắt tay với La Binh, hắn nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt người này, khi đó hắn có thân phận là con rể của Mạc gia. La Binh có vai vế tương đồng với Mạc Đông Tường, thế nên khi bắt tay có nói với mình vài câu ôn hòa, nội dung của nó không gì ngoài phương diện động viên khuyến khích.

Bây giờ sau nhiều năm thì La Binh không có gì thay đổi quá lớn, nhưng thái độ lại thay đổi rất nhiều.

Vương Tử Quân bắt tay với La Binh rồi nói: - Anh đến Mật Đông thì tôi là địa chủ phải mời anh, thế nhưng lại bị anh cướp mất, xem ra sau này tôi phải tìm cách tu bổ mới được.

La Binh đối mặt với Vương Tử Quân cũng cực kỳ cảm khái, dù sao năm xưa Vương Tử Quân cũng chỉ là một vị phó chủ tịch huyện mà mình không thèm quan tâm, thế nhưng bây giờ đã là chủ tịch một tỉnh, chênh lệch này không khỏi làm cho hắn cảm thấy hỗ thẹn.

- Chủ tịch Vương, đây không phải chỗ nói chuyện, mời ngài vào trong. La Binh nói rồi cố ý đi sau Vương Tử Quân nửa bước.

Khách sạn Trường Nhạc Cung được xây dựng theo phong cách cổ, ngay cả nhân viên lễ tân cũng ăn mặc trang phục cổ, nhân viên phục vụ thì mặc váy dài, đi lại làm cho người ta sinh ra cảm giác rất đẹp đẽ.

Vương Tử Quân được La Binh đưa đến phòng mới phát hiện bên trong cũng không phải không có người nào. Khi hắn đi vào thì có bốn năm người đang trò chuyện bên trong, thấy Vương Tử Quân thì những người này đều đứng lên.

- Chào chủ tịch Vương. Người đứng đầu nhìn thấy Vương Tử Quân thì mở miệng chào hỏi. Vương Tử Quân phát hiện người này không xa lạ gì, chính là chủ nhiệm ủy ban cải cách tỉnh ủy Từ Thành Kha.

Nhưng nếu só sánh với từ thành kha thì Vương Tử Quân càng có vài phần khiếp sợ vì trong số những người này có cả Thẩm Vạn Quân. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Thẩm Vạn Quân, người kia cũng nhanh chóng lên tiếng: - Chào chủ tịch Vương.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đưa mắt nhìn La Binh. Lúc này La Binh cẩn thận lên tiếng dưới ánh mắt của Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, tôi đến Mật Đông và có vài người bạn rủ đi đón gió tẩy trần, tôi thầm nghĩ ngài cũng không xa lạ gì bọn họ, thế cho nên mới gọi cả bọn họ đến đây.

La Binh mặc dù đã sớm có chuẩn bị những lời như thế này, nhưng bây giờ hắn ở bên dưới ánh mắt chăm chú của Vương Tử Quân, lại cảm thấy hành vi của mình giống như là tự tiện làm chủ, giống như bất kính với Vương Tử Quân. Ngay cả giọng điệu giải thích cũng có chút rối ren mềm mại.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, lúc này người ta đã đến, hắn có quyền lợi phất tay áo bỏ đi, thế nhưng cũng không muốn vì chuyện nhỏ thế này mà đắc tội với tất cả mọi người.

- Chủ nhiệm Từ cũng đến đấy à, mời ngồi. Vương Tử Quân bắt chuyện với Từ Thành Kha, sau đó ngồi xuống vị trí của mình.

Từ Thành Kha cười hì hì, hắn cũng không nói lời nào, nhưng vẻ mặt của La Binh rõ ràng là không tốt. Bây giờ Vương Tử Quân không để cho La Binh lên tiếng, chủ tịch Vương đã dùng hành động này nói rõ sự bất mãn của mình với hành vi của La Binh.

- Chủ tịch Vương, ngài cũng đừng trách giám đốc La, chuyện này là chúng tôi có chút lỗ mãng. Nói thật lòng thì từ sau khi ngài đi vào Mật Đông, chúng tôi luôn cảm thấy rất vui, quả thật luôn cho rằng ngài là luồng gió mới của tỉnh. Từ Thành Kha chờ Vương Tử Quân ngồi xuống thì nở nụ cười vui vẻ nói.

Vương Tử Quân thấy Từ Thành Kha nói như vậy thì khoát tay áo cười nói: - Tôi căn bản có mối quan hệ nhiều đời với giám đốc La, cũng không có gì là trách móc, chỉ là con người của tôi thích nói trước, cũng không thích bị đột nhiên tập kích.

La Binh có chút bất ổn vì lời nói của Vương Tử Quân, thế nhưng một câu nói quan hệ nhiều đời xem như bảo toàn thể diện cho hắn. Hắn nhanh chóng nâng ly rượu lên nói: - Chủ tịch Tử Quân, tôi hôm nay xem như tiền trảm hậu tấu, thật sự không ổn, đầu tiên xin chịu phạt một ly.

Vương Tử Quân nhìn La Binh ngửa cổ uống cạn ly rượu, hắn cười cười mà không nói gì thêm. Khi nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên bàn, bầu không khí trong phòng trở nên sinh động hơn.

- Chủ tịch Vương, ngài đến tỉnh Mật Đông thật sự là luồng gió mới, không ai không phục. Tôi có nhiều bạn bè ỏ tỉnh Mật Đông, bọn họ đều muốn được gặp mặt ngài, thế nhưng ngài công tác bận rộn, bọn họ cũng không có được cơ hội này, thế nên bây giờ tôi giới thiệu cho mọi người một chút. La Binh tuy được Vương Tử Quân cho chút mặt mũi thế nhưng lúc này trên danh nghĩa cũng là người mời khách, cho nên hắn khẽ dùng giọng đề nghị nói với Vương Tử Quân.