Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2225: Để lại dấu chân đi thu hoạch




Cao Đại Hòa nhìn lướt qua đám cán bộ Nam Giang với vẻ mặt bình tĩnh đang nghiêm chỉnh ngồi ở chính giữa, hắn thầm nghĩ: - Những người này tuy đều là nhân tài, thế nhưng tối đa chỉ là cấp cục, nếu muốn tiến lên trong thời gian ngắn là không thể, căn bản không thể là trợ lực cho bí thư Vương. Sau này không còn sự chèo chống của chủ tịch Đường, quyền chủ tịch Vương sẽ không còn được thoải mái như trước.

- Các đồng chí, bây giờ bắt đầu họp. Không biết từ khi nào thì thư ký trưởng Phương Anh Hồ của văn phòng tỉnh ủy đã ngồi lên vị trí của người chủ trì hội nghị, bên cạnh Phương Anh Hồ chính là nhóm người Vương Tử Quân và Uông Thanh Minh.

Cao Đại Hòa cũng không chú tâm quan sát Phương Anh Hồ, hắn chủ yếu nhìn Vương Tử Quân. Hắn thấy Vương Tử Quân ngồi ở vị trí trung tâm trên đài chủ tịch, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, căn bản không nhìn ra chút bất yên vì sự ra đi của chủ tịch Đường. Vương Tử Quân ngồi trên kia cực kỳ bình ổn, điều này làm cho Cao Đại Hòa chợt cảm thấy Vương Tử Quân có vài phần uy nghiêm hơn Đường Chấn Huy.

Phương Anh Hồ nói vài câu long trọng thì Uông Thanh Minh đứng lên tuyên bố những sắp xếp và yêu cầu đối với các cán bộ trao đổi của tỉnh Nam Giang. Uông Thanh Minh chỉ nói mười phút thế nhưng lại cho thấy sự coi trọng của tỉnh ủy đối với đám cán bộ tạm giữ chức này.

Một nội dung quan trọng nhất trong bài phát biểu của Uông Thanh Minh chính là nói về cương vị của các vị cán bộ Nam Giang đến trao đổi, đó là dù không tiến vào trong ban ngành thường ủy, thế nhưng cũng được tham gia hội nghị thường ủy như thường ủy bình thường, điều này cực kỳ có độ nặng.

Cao Đại Hòa thật sự không ngờ, hai ngày trước hắn còn xem qua bản thảo về ý kiến của phòng tài chính tỉnh ủy, cũng không có thông tin này. Bây giờ gia tăng thêm điều kiện kia, có lẽ là vừa mới thêm vào, nhưng bây giờ thêm vào một điềuu khoản trọng yếu như vậy, có lẽ người ra tay chỉ có thể là Vương Tử Quân.

- Lúc này mời đồng chí phó bí thư, phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân phát biểu vài lời. Giọng nói của Phương Anh Hồ lại vang lên trong phòng họp.

Khi câu nói của Phương Anh Hồ kết thúc, một tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều. Tiếng vỗ tay này hầu như mạnh gấp đôi âm thanh vừa rồi vang lên sau khi Uông Thanh Minh tuyên bố điều khoản sắp xếp cho cán bộ đến từ Nam Giang.

- Xem ra uy tín của bí thư Vương ở Nam Giang cũng không phải là tin đồn. Mễ Thần Thịnh quay đầu lại khẽ nói.

Cao Đại Hòa khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói một câu phụ họa, nhưng trong lòng lại có ý nghĩ khác. Con bà nó anh đi bên cạnh chủ của mình là Lôi Hợp Tuấn, liên tục nói ra những lời tán dương, nhìn bộ dạng của anh thì rõ ràng sẽ có ngày đầu óc bị tư tưởng của chủ nhân chiếm giữ, dù lãnh đạo có đánh rắm cũng thấy thơm.

Cao Đại Hòa vừa oán hận thầm mắng Mễ Thần Thịnh vừa đưa mắt nhìn lên người đám cán bộ đến từ Nam Giang. Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vừa rồi có hai phần ba là từ những người này vang lên, Cao Đại Hòa thấy đám người kia vỗ tay, thậm chí còn thấy vài người có gương mặt kích động.

- Chào các đồng chí, hôm nay dù là với tỉnh Mật Đông hay Nam Giang thì đềulà một khoảng thời gian cực kỳ có ý nghĩa kỷ niệm. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn vẻ mặt đám cán bộ Nam Giang bên dưới, hắn cũng có chút kinh ngạc vì sự kích động của bọn họ dành cho mình.

Tuy hắn công tác ở Nam Giang hai năm, hơn nữa còn làm ra cho Nam Giang nhiều chuyện, thế nhưng hắn thật sự không tiếp xúc quá nhiều với các vị cán bộ cấp cục trong tỉnh Nam Giang. Lúc này trong đám cán bộ đến tạm giữ chức ở tỉnh Mật Đông, hắn chỉ có thể nhận ra vài người mà thôi.

Thế nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy cảm động vì sự giúp đỡ thật lòng của đám cán bộ này. Hắn nhìn nhóm cán bộ Nam Giang bên dưới, hắn cũng không cần đến bản thảo đã chuẩn bị sẵn, hắn thuận miệng nói: - Thưa các đồng chí, các vị ở đây cũng không xa lạ gì tôi, năm trước tôi còn công tác ở tỉnh Nam Giang, bây giờ đã đi đến tỉnh Mật Đông. Nói ra thì tôi đến Mật Đông sớm hơn một bước so với các vị, tôi là người tiền trạm của các vị.

- Sau khi đi vào Mật Đông thì cảm nhận lớn nhất của tôi chính là cán bộ quần chúng tỉnh Mật Đông dưới sự lãnh đạo của bí thư Sầm có quyết tâm bức thiết và niềm tin vào tương lại phát triển. Vương Tử Quân nói đến đây thì dừng lại một chút rồi nói tiếp: - Nói về kinh tế thì Mật Đông có chút chênh lệch với Nam Giang, thế cho nên lần này tôi đề nghị cùng kết nghĩa phát triển kinh tế với các thành phố Nam Giang, liên hợp các tác phong và kinh nghiệm tốt đẹp từ hai địa phương, chắp cánh cho con thuyền phát triển kinh tế trong tỉnh Mật Đông.

- Nam Giang có ưu thế của Nam Giang, các anh là những cán bộ được lãnh đạo tỉnh ủy Nam Giang phái đến Mật Đông, lãnh đạo tỉnh ủy tín nhiệm các anh, bọn họ tin tưởng các anh có thể dùng năng lực của mình để cống hiến cho sự phát triển của tỉnh Mật Đông. Nhưng khi được phân công công tác thì chúng ta cần phải chăm chỉ học tập, học tập sự gian khổ mộc mạc, tác phong công tác không sợ gian khổ và sức mạnh sáng nghiệp của các cán bộ Mật Đông. Tất nhiên các anh cũng phải bày ra khả năng tiến thủ và toàn tâm toàn ý vì phát triển của cán bộ tỉnh Nam Giang...Thông qua một năm tạm giữ chức ở tỉnh Mật Đông, các anh nên để lại giấu chân của mình, để cho mai sau chúng ta thu hoạch.

Vương Tử Quân phát biểu hơn mười phút, thế nhưng trong mười phút này từng đợt vỗ tay lên tục vang lên. Dù là cán bộ Nam Giang hay Mật Đông tham gia hội nghị đều có vẻ mặt và ánh mắt kính nể với bí thư Vương.

Cao Đại Hòa tuy thật lòng có mâu thuẫn với Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này không thể không thừa nhận Vương Tử Quân là người nói rất hay, rất có nội dung. Hơn nữa dù là với cán bộ Nam Giang hay Mật Đông, bọn họ nghe vào tai đều cảm thấy rất thoải mái.

Cao Đại Hòa nhìn nụ cười của Vương Tử Quân khi đối diện với tiếng vỗ tay như sấm dậy, thế là không khỏi sinh ra vài phần tôn kính. Tuy ý nghĩ này nhanh chóng bị hắn đánh tan ngay sau đó, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận vị cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi của tỉnh ủy kia có lực hút rất lớn với người khác.

- Cũng chỉ là bí thư Vương có thể nói như vậy, thế nhưng anh ấy là lãnh đạo Nam Giang, những người khác dù cầm bản thảo mà anh ấy vừa lên tiếng để phát biểu đôi lời cũng không làm cho người ta sinh ra cảm giác tốt đẹp như vậy. Mễ Thần Thịnh thừa dịp Phương Anh Hồ lên tiếng quay sang khẽ nói với Cao Đại Hòa.

Cao Đại Hòa khẽ gật đầu, tuy hắn cảm thấy khinh thường những lời mờ ám của Mễ Thần Thịnh, thế nhưng không thể không thừa nhận lời nói của Mễ Thần Thịnh là rất đúng. Dù là Sầm Vật Cương đến đây cũng chỉ có thể yêu cầu cán bộ Nam Giang để lại kinh nghiệm tốt của mình, cũng không nói được gì khác, không thể nói ra những lời giúp đỡ nhau học tập giống như Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân lại nói ra những lời như vậy, hơn nữa đám cán bộ Nam Giang nghe mà liên tục vỗ tay đáp lại, có thể thấy uy vọng của Vương Tử Quân với những cán bộ kia là thế nào.

Xem ra uy vọng của Vương Tử Quân không phải chỉ là cao mà thôi.

Khi Cao Đại Hòa đang thầm nghĩ như vậy, Phương Anh Hồ mời trưởng phòng tổ chức Địch Sâm Hưu của tỉnh Nam Giang phát biểu vài lời. Địch Sâm Hưu chính là trưởng phòng tổ chức mới của tỉnh Nam Giang sau khi Vương Tử Quân đi đến Mật Đông, trước khi đến tỉnh Nam Giang thì luôn công tác ở đơn vị trung ương.

Địch Sâm Hưu phát biểu rất ẩn giấu, hắn gọi Vương Tử Quân là lão lãnh đạo ở Nam Giang, hắn yêu cầu đám cán bộ tạm giữ chức ở Mật Đông phải nhất định chứng thực chỉ thị của bí thư Vương, phải cố gắng học tập và trao đổi kinh nghiệm với các cán bộ tỉnh Mật Đông.

Một giờ hội nghị trôi qua rất nhanh, sau khi kết thúc hội nghị thì nhóm người Vương Tử Quân cũng không nhanh chóng rời đi, bọn họ đi xuống đài chủ tịch, bắt đầu tiến hành tọa đàm với các cán bộ tỉnh Nam Giang.

Cũng không có nội dung tọa đàm gì cụ thể, thế nhưng những cán bộ tỉnh Nam Giang đến Mật Đông tạm giữ chức lại vây quanh lấy Vương Tử Quân, liên tục trò chuyện cùng Vương Tử Quân. Trưởng phòng tổ chức tỉnh Nam Giang cười tủm tỉm đứng sau lưng Vương Tử Quân, bộ dạng giống như mình thật sự là cấp dưới của bí thư Vương.

Vương Tử Quân cảm nhận được sự nhiệt tình của đám cán bộ Nam Giang mà mình không biết tên mang đến, thế là cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Hắn cũng không cho rằng mình làm được vài chuyện ở Nam Giang mà được bọn họ tán thành, thế nhưng điều này không khỏi làm hắn cảm động.

Áp lực của sự kiện Đường Chấn Huy rời đi, áp lực đến từ những công tác gần đây căn bản không là gì với cảm xúc cảm động vào lúc này. Nhưng khi hắn tọa đàm với cán bộ Nam Giang cũng không quên cán bộ tỉnh Mật Đông, bây giờ điều hắn cần làm chính là thực hiện tốt công tác trù tính chung.

Tiếng cười nói liên tục vang lên xây dựng một buổi tọa đàm thành công, lần này Vương Tử Quân cũng không tỏ ra kiểu cách nhà quan, hắn coi mình như một người ngoài cuộc, liên tục cổ vũ và tiến hành trao đổi với các cán bộ hai tỉnh.

Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng họp mà vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt lưu luyến, hắn thầm cảm động, thế nhưng bước chân lại càng thêm kiên định.