Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2219: Biện pháp không triệt để là rút củi đáy nồi (2)




- Ha ha ha, bí thư Tử Quân, tôi cực kỳ hy vọng anh có thể quay về. Diệp Thừa Dân biết rõ những lời này của Vương Tử Quân là không có khả năng, thế nên lời nói của lão cũng cực kỳ sảng khoái.

Vương Tử Quân cười cười, sao hắn không biết Diệp Thừa Dân cực kỳ cố kỵ mình? Đừng thấy hai người bây giờ là bạn tốt mà lầm, nếu như hắn thật sự quay về Nam Giang, chỉ sợ quan hệ giữa hai người sẽ không được như bây giờ.

Sau khi nói vài câu chuyện không liên quan, Diệp Thừa Dân chợt nói: - Bí thư Tử Quân, anh có biết không, lúc này chủ nhiệm Thạch thuộc ban giáo dục văn hóa y tế của quốc hội vì lý do sức khỏe nên đã đệ đơn xin nghỉ hưu, bây giờ thượng cấp đang phê chuẩn thỉnh cầu của anh ấy.

Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn không tiếp xúc quá nhiều với các vị lãnh đạo các ban của quốc hội, vì vậy hắn cũng không quá quen thuộc. Diệp Thừa Dân gọi điện thoại đến nói như vậy là vì cái gì?

Trong đầu hắn lóe lên vài ý nghĩ, hắn chợt cười nói: - Chủ nhiệm Thạch không có vấn đề gì chứ?

- Không có vấn đề, hai ngày trước tôi về thủ đô họp còn thấy anh ấy chơi tennis với bí thư Sầm của tỉnh Mật Đông các anh, thế cho nên nếu nói đến phương diện sức khỏe thì anh ấy công tác thêm hai ba năm nữa cũng không là vấn đề. Chỉ là bây giờ chủ nhiệm Thạch có ý nghĩ muốn về hưu sớm, khả năng là có thể hy vọng mình có được thêm nhiều thời gian tự do hơn. Diệp Thừa Dân nói xong những lời này thì cười nói tiếp: - Chủ nhiệm Thạch về hưu sớm thì có một vị trí cho người ta cơ hội.

Diệp Thừa Dân nói đến đây nếu như Vương Tử Quân còn chưa biết ý nghĩa của nó là gì, như vậy hắn thật sự quá hồ đồ. Nhưng có vài lời nói chỉ có thể hiểu mà không thể nói ra bên ngoài, Vương Tử Quân chợt cười nói: - Bí thư Diệp, tôi thật sự rất bội phục chủ nhiệm Thạch, anh ấy là người nắm được buông được, đáng để chúng ta học hỏi.

Hai người cười ha hả rồi chuyển chủ đề, sau khi nói thêm bốn năm phút thì hai bên cúp điện thoại.

Vương Tử Quân nhìn điện thoại im ắng mà vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, vừa rồi hắn đã suy nghĩ rất kỹ càng. Hắn biết rõ chủ nhiệm Thạch không đột nhiên vô duyên vô cớ xin về hưu, hơn nữa trước đó chủ nhiệm Thạch còn chơi tennis với bí thư Sầm, mọi thứ đã quá rõ ràng rồi.

Đối với một người sắp rời khỏi cương vị công tác ở địa phương như Đường Chấn Huy thì vị trí này căn bản là lựa chọn rất tốt. Nếu nói ở phương diện thời cơ, đây chính là một cơ hội khó có được cho Đường Chấn Huy. Nếu như Đường Chấn Huy bỏ qua cơ hội lần này, sau đó lão muốn có lại nó căn bản là khó càng thêm khó.

Xem ra đây là trò rút củi đáy nồi.

Vương Tử Quân biết rõ ý nghĩa của sự kiện Đường Chấn Huy rời đi với mình là như thế nào, hắn biết rõ một khi Đường Chấn Huy cho ra lựa chọn như vậy thì chính mình khó thể ngăn cản được. Đừng nhìn Đường Chấn Huy cực kỳ oán hận Sầm Vật Cương mà lầm, thế nhưng quan trường xưa nay không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, Sầm Vật Cương cho ra một tín hiệu hòa giải như vậy, Đường Chấn Huy sẽ bỏ qua sao?

- Tút tút tút. Điện thoại đổ chuông, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó hắn nghe máy: - Bố, lúc này bố có bận rộn gì không?

Giọng nói của Vương Quang Vinh có chút mỏi mệt: - Còn bận rộn gì nữa, mỗi ngày đều làm không hết việc, nửa giờ sau sẽ đi theo bí thư Lâm ra ngoài một chuyến. Tôi còn muốn ở nhà chơi vài ngày với Tiểu Bảo Nhi, xem ra mộng ước không thành rồi.

- Nếu không thì con cho Tiểu Bảo Nhi học ở thủ đô, con có lẽ chỉ ở Mật Đông vài năm, thế nên Tiểu Bảo Nhi học ở thủ đô vẫn tốt hơn. Vương Tử Quân có chút trầm ngâm rồi khẽ cười nói.

Vương Quang Vinh ở bên kia trầm ngâm giây lát, sau đó mới ngăn cản: - Nên cho nó theo các con, trẻ nhỏ theo bố mẹ mới tốt, còn chuyện về thủ đô chơi, khi nào nghỉ đông và nghỉ hè về cũng được.

Vương Tử Quân cười cười cũng không nói gì thêm, thật ra Vương Quang Vinh luôn là người kiên trì cho Tiểu Bảo Nhi đi theo hai vợ chồng Vương Tử Quân để học tập, nguyên nhân chủ yếu chính là phương diện giáo dục con cái.

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị hỏi xem mẹ có bận rộn gì không, chợt nghe Vương Quang Vinh nói: - Khoảng thời gian này bầu không khí của tỉnh Mật Đông các con rất tốt, nhưng năng lực công tác của chủ tịch Đường cũng không nhỏ, bây giờ có lãnh đạo đề nghị cho Đường Chấn Huy tiến lên tiếp nhận vị trí của chủ nhiệm Thạch trong quốc hội. Đường Chấn Huy đã công tác nhiều năm, đây là lời khẳng định với công tác của tỉnh Mật Đông.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn biết Vương Tử Quân nói lời này là muốn nhắc nhở mình. Vương Quang Vinh là bố của Vương Tử Quân sao không biết rõ tình huống ở Mật Đông? Bây giờ đẩy Đường Chấn Huy đi rõ ràng là chiêu rút củi đáy nồi.

- Tuyến trên tôn trọng lựa chọn của đồng chí Đường Chấn Huy. Vương Quang Vinh nói xong thì khẽ nói một tiếng với ai đó, sau đó nói: - Bố phải đi đây, con tự mà lo lắng lấy.

"Tôn trọng ý kiến của Đường Chấn Huy, thực tế là nói chuyện này làm theo ý của Đường Chấn Huy. Bố gọi cho mình chủ yếu là muốn mình thực hiện công tác trên người Đường Chấn Huy!"

Đường Chấn Huy là hạng người gì thì Vương Tử Quân hiểu khá rõ. Tuy hiện tại quan hệ giữa hắn và Đường Chấn Huy là không tệ, thế nhưng hắn cũng không cho rằng Đường Chấn Huy là một người có thể quên mình vì kẻ khác.

Chính mình bây giờ nên làm thế nào? Yêu cầu Đường Chấn Huy không nên đi sao? Nếu như mình cho ra yêu cầu như vậy với Đường Chấn Huy, chỉ sợ sẽ càng nhiều khả năng là Đường Chấn Huy sẽ chọn ở lại. Nhưng khi mà Đường Chấn Huy chọn ở lại, sau này mối quan hệ giữa mình và đối phương còn khăng khít như bây giờ sao? Phải biết rằng lựa chọn bây giờ liên quan đến tương lai chính trị của Đường Chấn Huy sau này, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả tuổi già của Đường Chấn Huy.

Một loạt ý nghĩ liên tục lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, hắn đi qua đi lại bên cạnh cửa sổ, trong lòng càng đánh giá cao Sầm Vật Cương hơn một bậc. Người này quả nhiên không nên xem thường, chỉ cần cho ra một chiêu nhỏ cũng đủ làm ảnh hưởng đến sự liên minh giữa mình và Đường Chấn Huy.

Vương Tử Quân cũng hiểu Sầm Vật Cương đang nghĩ gì, mà Đường Chấn Huy cũng hiểu rõ ràng, thế nhưng hiểu rõ mà khó thể nào không làm theo ý nghĩ của Sầm Vật Cương. Có nhiều khi người ta bày ra và anh hiểu rõ ràng, thế nhưng dưới lợi ích của mình, anh không thể không đi theo con đường của người ta.

Vương Tử Quân cũng không thiếu thủ đoạn để ngăn cản chuyện này, trong đó hữu hiệu nhất chính là tìm một người cùng tranh cướp vị trí bỏ trống với Đường Chấn Huy, mà hắn căn bản có sáu phần nắm chắc với trò này.

Nhưng tranh cướp thì thế nào, chẳng lẽ Đường Chấn Huy không nhìn ra tác dụng của mình sao? Một khi Đường Chấn Huy biết rõ người đứng bên trong chính là mình, như vậy mối quan hệ giữa hai bên còn tốt đẹp như bây giờ sao?

Nếu hai người đã căn bản khó thể nào giữ được mối quan hệ khăng khít, như vậy thì cũng không cần giữ lại làm gì, Vương Tử Quân cảm thấy có làm gì cũng không còn ý nghĩa nữa.