Uông Thanh Minh là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn rõ ràng là người cực kỳ bận rộn. Hắn là người nắm mũ quan của vô số người, thế nên người ta sẽ phải liên tục tìm đến hắn, đồng thời hắn cũng tình nguyện tiếp kiến, thế nhưng không có mấy người được hắn tình nguyện gặp mặt.
Nhưng hôm nay Uông Thanh Minh lại không thể không bỏ qua những công tác của mình để ngồi trong xe đi đến một quán ăn sân vườn ở ngoại ô thành phố, mà hắn đến đây chủ yếu chỉ là câu cá giải trí.
Tất nhiên câu cá là nội dung mà người kia nói, chẳng qua Uông Thanh Minh không tin một người có bản lĩnh lớn như vậy lại gọi mình đến đây chỉ vì một trò câu cá giải trí, người ta nào có thời gian nhàn hạ thoải mái như vậy? Lúc này gọi mình đến thì nhất định là có nguyên nhân khác, thế nhưng người ta không nói ra thì hăn cũng không hỏi.
Nói thật thì Uông Thanh Minh lần này đi mà có chút đắc ý, với vị trí hiện tại thì hắn không hy vọng người ta thấy mình có kết giao với người kia, thế nhưng người kia cho ra lời mời, hắn lại không thể không đến.
- Trưởng phòng Uông, mời ngài đi bên này. Khi Uông Thanh Minh đi qua tấm biển cũ rách của quán ăn sân vườn, Triệu Hiểu Bạch tươi cười đi ra đón chào. Khi thấy Triệu Hiểu Bạch thì Uông Thanh Minh thầm cảm khái, hắn cũng từng chú ý đến đứa cháu của Kim Chính Thiện, tuy đây là một cán bộ thanh niên khá tốt, thế nhưng lại không phải là chất liệu tốt để tham chính.
Nhưng hôm nay nhìn qua lại thấy cậu thanh niên kia cầu tiến nhiều hơn dĩ vãng, đặc biệt là ở phương diện đối nhân xử thế, càng ngày càng tốt đẹp. Thế là Uông Thanh Minh không khỏi cười nói: - Hiểu Bạch, cậu ở bên cạnh bí thư Vương có thích ứng không?
- Cám ơn trưởng phòng Uông quan tâm, bí thư Vương rất quan tâm đến tôi, mà tôi cũng có nhiều thứ cần phải học tập. Triệu Hiểu Bạch cung kính nói với Uông Thanh Minh.
Uông Thanh Minh cười ha hả nói: - Ôi, đứa bé này, bây giờ cũng không phải là thời điểm công tác, tôi và dượng của cậu là đồng sự, cậu cứ gọi tôi một tiếng chú Uông là được rồi.
Người có thể gọi trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy là chú thì căn bản không quá nhiều, hơn nữa còn là câu nói mà biết bao nhiêu người đang thiết tha chờ mong. Triệu Hiểu Bạch tuy có tiến bộ hơn rất nhiều, thế nhưng lúc này nghe lời nói của Uông Thanh Minh thì cũng không khỏi cảm thấy có chút nóng lòng.
Nhưng Triệu Hiểu Bạch kích động giây lát thì bình tĩnh lại, trước khi hắn chưa còn là thư ký của Vương Tử Quân, hắn cũng không phải chưa từng gặp mặt Uông Thanh Minh. Khi đó Uông Thanh Minh chỉ gật đầu với mình, nào có nói những câu nóng hổi như lúc này? Lúc này Uông Thanh Minh thay đổi như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì vị trí hiện tại của mình đã thay đổi.
Triệu Hiểu Bạch suy nghĩ về những phương diện này, hắn chợt sinh ra cảm giác giống như thấu hiểu tất cả. Tuy hắn vẫn đối xử thân mật với Uông Thanh Minh như vừa rồi, thế nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh hơn nhiều.
Vương Tử Quân đang ngồi trên một chiếc ghế trúc ở bên cạnh bờ hồ, trong tay cầm cần câu. Sau khi thấy Uông Thanh Minh thì hắn vẫy vẫy tay nói: - Trưởng phòng Uông, ở bên này.
Uông Thanh Minh nhìn Vương Tử Quân ăn mặc cực kỳ thoải mái, thế là không khỏi cười nói: - Bí thư Vương, hôm nay nhìn ngài thật sự rất nhàn nhã.
Vương Tử Quân cười cười để cho Uông Thanh Minh ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó hắn để cho Triệu Hiểu Bạch đi vào trong lấy dụng cụ pha trà, cuối cùng mới cười nói: - Tôi có được nửa ngày rảnh rỗi, thế là muốn đi ra đây thả lỏng tâm tình một chút, cũng xem như tốt cho công tác sau này. Chúng ta cũng không nên cứng như dây cung, nếu không sẽ có lúc dây cung đứt mất.
- Chỗ này tuy không lớn nhưng cũng khá yên tĩnh, cá không quá lớn nhưng rất khôn, không dễ dàng mắc câu, thế nhưng câu được lại có hương vị khác. Vương Tử Quân, nói rồi khẽ giật cần, lưỡi câu trống rỗng dưới ánh sáng mặt trời giống như trở nên vàng rực.
- Ha ha ha, kỹ thuật câu cá của tôi xem ra không quá khả quan. Vương Tử Quân lại mắc mồi rồi dùng giọng tự chế giễu nói với Uông Thanh Minh.
Uông Thanh Minh cười cười, hắn tiện tay buông cần của mình, sau đó mới cười nói: - Bí thư Vương đến đây hưởng thụ thú vui câu cá, cũng không phải là vì câu được cá, nếu không câu được con nào thì căn bản cũng là thu hoạch lớn rồi.
Vương Tử Quân trò chuyện với Uông Thanh Minh và sinh ra cảm giác khá thoải mái, hai người cứ tán gẫu với đủ mọi nội dung, bộ dạng nhàn nhã tự đắc, tiếng cười thỉnh thoảng lại vang lên.
Nhưng vì bầu không khí hữu hảo của hai người liên tục vang lên tiếng cười thế nên cá căn bản quá sợ hãi mà không mắc câu, thế nên hai người câu hơn một giờ mà không được gì. Vương Tử Quân đặt cần câu ở bên cạnh rồi mới thản nhiên nói: - Trưởng phòng Uông, ngày hôm qua tôi trò chuyện với vài vị cán bộ thành phố Đồng Lục, tôi cảm thấy mình tìm được một vài điểm cần học hỏi.
Uông Thanh Minh biết Vương Tử Quân tìm mình câu cá cũng không phải là vì chuyện câu cá, nhưng Vương Tử Quân còn chưa nói ra thì hắn cũng chỉ có thể giả vờ hồ đồ mà thôi. Lúc này Vương Tử Quân nói rõ chủ đề, hắn biết mình không thể nào im lặng được nữa, thế là cười nói: - Tôi cũng muốn nghe xem bí thư Vương học hỏi được gì.
- Lúc này thành phố Đồng Lục kêu gọi được công ty Audi vào đầu tư, cán bộ và nhân dân thành phố Đồng Lục cực kỳ vui sướng, bọn họ cho ra không ít phương án và ý tưởng để phục vụ tốt cho hạng mục này, nhưng tôi cảm thấy tư tưởng của bọn họ cần phải được giải phóng thêm một chút. Vương Tử Quân nói đến đây thì đưa mắt nhìn Uông Thanh Minh: - Giải phóng ý thức tư tưởng của quần chúng, cũng phải đề cao cả tố chất của cán bộ mới được.
ý thức tư tưởng? Vương Tử Quân muốn làm gì đây? Trong đầu Uông Thanh Minh liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn vừa suy đoán mục đích của Vương Tử Quân vừa thuận miệng nói: - Đúng vậy, phương diện giải phóng tư tưởng rất quan trọng, nhưng phương diện giải phóng ý thức tư tưởng cũng không phải là làm một lần sẽ xong, chúng ta cũng cần một thời gian dài hơn.
- Đúng vậy, đây là một công trình trường kỳ, nhưng càng là công trình trường kỳ thì chúng ta cũng phải dùng tất cả lực lượng để nắm chặt lấy nó mà không buông lỏng. Vương Tử Quân nói đến đây thì khẽ nói: - Tuy không muốn thừa nhận, thế nhưng ý thức tư tưởng của phía Nam Giang căn bản là vượt qua tỉnh Mật Đông của chúng ta. Lúc này tôi cảm thấy chúng ta nên nắm bắt cơ hội kết nghĩa tạo nên góc bù phát triển kinh tế để thay đổi ý thức tư tưởng của cán bộ trong tỉnh chúng ta.
Vương Tử Quân nói làm cho Uông Thanh Minh không khỏi run lên, hắn không phải là kẻ ngốc, Vương Tử Quân nói xong thì hắn cũng ý thức được nội dung chủ yếu. Hắn nghĩ đến chuyện Vương Tử Quân định làm, thế là không khỏi cảm thấy rét run.
Uông Thanh Minh do dự giây lát, sau đó hắn cắn răng nói: - Bí thư Vương, tôi cảm thấy đề cáo ý thức tư tưởng của cán bộ cũng không phải là chuyện đơn giản, tôi cảm thấy làm quá nhanh là không hay, tốt nhất nên làm từng bước.
"Làm từng bước?" Vương Tử Quân nhìn nụ cười miễn cưỡng trên gương mặt của Uông Thanh Minh, hắn thầm cười lạnh một tiếng, sau đó không khỏi dùng giọng phân trần nói: - Trưởng phòng Uông, thế cục bây giờ giống như thuyền trên biển, không tiến sẽ lùi, nếu anh muốn đi từng bước, không biết sẽ phải chờ đến khi nào.