Trong số những người đứng lên có cả Lỗ Kính Tu, lúc này Lỗ Kính Tu thấy Vương Tử Quân đi đến, hắn nhanh chóng tiến lên đón chào, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn.
- Chào bí thư Vương. Lỗ Kính Tu bắt tay thật chặt với Vương Tử Quân, sau đó gương mặt có vài phần kích động.
Vương Tử Quân tuy đã gặp mặt Lỗ Kính Tu cách đó nửa tháng, thế nhưng bây giờ hai bên gặp lại không khỏi làm hắn sinh ra cảm giác vui sướng. Hắn bắt tay với Lỗ Kính Tu, sau đó không khỏi nhìn sang đám người Đồ Ấn Phàm rồi nói: - Hoan nghênh các đồng chí đi đến Mật Đông, tôi tin chắc tỉnh Mật Đông sẽ không làm cho các vị thất vọng.
Lúc này Vương Tử Quân nói hai câu khá bình thường thế nhưng những lời như vậy không khỏi làm cho đám nhân viên công tác của tỉnh Mật Đông tham gia tiếp đãi đoàn khảo sát có chút kiêu ngạo của Nam Giang ra sức vỗ tay. Lúc này bầu không khí trong phòng như sấm dậy, bầu không khí càng thêm nhiệt liệt.
Khi Lỗ Kính Tu đến thì Đường Chấn Huy có thể cảm nhận được lực ảnh hưởng và uy tín cực kỳ lớn của Vương Tử Quân ở Na.g, nhưng tình cảnh xuất hiện ở bữa tiệc tối hôm nay càng làm cho lão thêm kiên định với một người như Vương Tử Quân. Lúc này trong đầu lão chỉ có một ý nghĩ, đó là nếu Vương Tử Quân ở lại Nam Giang, chỉ sợ con đường phát triển sau này sẽ cực kỳ bằng phẳng.
Nhưng nếu để Vương Tử Quân ở lại Nam Giang thì chỉ sợ vị bí thư tỉnh ủy kia sẽ không có được khoảng thời gian tốt đẹp.
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Đường Chấn Huy nhanh chóng kéo Vương Tử Quân ngồi xuống ghế, thế là bầu không khí trong đại sảnh chợt yên tĩnh trở lại. Vương Tử Quân ngồi xuống bên cạnh Đường Chấn Huy, hắn hỏi han Lỗ Kính Tu vài câu về tình hình gần đây, sau đó cười nói với Đường Chấn Huy: - Chủ tịch Đường, chủ tịch Kính Tu đi đến Mật Đông là giúp đỡ cho công tác của chúng ta, bây giờ tôi đại biểu cho ngài kính một ly rượu với các đồng chí tỉnh Nam Giang.
Đường Chấn Huy tất nhiên sẽ không phản đối đề nghị này của Vương Tử Quân, lão gật đầu nói: - Bí thư Tử Quân, anh nhất định phải mời rượu các đồng chí Nam Giang nhiều hơn mới được.
Vương Tử Quân gật đầu, hắn đứng lên, sau đó nâng ly rượu nhìn qua bốn phía, lại cười nói: - Chủ tịch Kính Tu, các vị đồng sự ở Nam Giang, bây giờ tôi đại biểu cho các đồng chí tỉnh Mật Đông, đồng thời cũng đại biểu cho chính mình kính các vị một ly, hoan nghênh các vị đến tỉnh Mật Đông.
Lỗ Kính Tu nhìn gương mặt với nụ cười nhạt của Vương Tử Quân, hắn giống như quay về khoảng thời gian trước khi Vương Tử Quân còn ở lại Nam Giang, thế là hắn chậm rãi đứng lên, hai tay nâng ly rượu cụng với Vương Tử Quân, lại trịnh trọng uống cạn ly.
Không ai lên tiếng, cũng không ai ồn ào, nhóm người Đồ Ấn Phàm cũng giống như Lỗ Kính Tu, bọn họ trịnh trọng nâng ly của mình lên rồi uống cạn. Động tác nho nhỏ này càng làm cho bầu không khí bữa tiệc thêm nghiêm túc.
- Thật sự là rất khí phái. Tôn Khánh Tử nhìn Vương Tử Quân cách đó không xa mà không khỏi cảm khái vô hạn. Hắn là một người có kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú, hắn biết rõ sự tôn trọng không một tiếng động này căn bản không thể nào giả vờ được.
Vương Tử Quân còn trẻ như vậy mà được nhiều người ở Nam Giang tôn trọng như thế, người này căn bản là khôn đơn giản. Tôn Khánh Tử tuy nghĩ rằng mình vẫn có chút năng lực, thế nhưng nếu so sánh với Vương Tử Quân thì căn bản là vẫn rất chênh lệch, ít nhất thì mình công tác ở bên dưới nhiều năm nhưng cũng chưa từng có được tình huống như Vương Tử Quân lúc này.
Khi Tôn Khánh Tử đang cảm thấy ghen ghét thì chợt thấy có người lên tiếng: - Bí thư Vương, chúng tôi cũng muốn kính ngài một ly, tuy ngài đã rời khỏi Nam Giang, thế nhưng ngài vẫn mãi là lãnh đạo của chúng tôi.
- Bí thư Vương, chúng tôi kính ngài một ly.
- Bí thư Vương, chúng tôi kính ngài! Trong những âm thanh mời rượu có chút ồn ào, từng ly rượu được đưa lên. Tình cảnh lúc này căn bản là cực kỳ có lực tương tác, Lỗ Kính Tu cũng nâng ly rượu của mình lên nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, tôi cũng kính ngài một ly.
Vương Tử Quân đối mặt với tình cảnh này mà cảm thấy có chút khó tưởng, hắn nhìn tường gương mặt quen thuộc ở Nam Giang, thế là không khỏi có chút cảm động. Lúc này cũng không ai chạm cốc, bọn họ trực tiếp uống rượu vào bụng, khi đưa ly xuống thì căn bản không còn giọt rượu nào thừa, thậm chí có vài người ánh mắt đỏ hoe.
- Nhìn vào biểu hiện của nhóm người chủ tịch Đồ, có lẽ bọn họ sẽ không bao giờ từ chối chỉ thị của bí thư Vương. Lữ Nhạc Ngũ nhìn thoáng qua Lôi Hợp Tuấn ở bên cạnh mình rồi khẽ nói.
Lôi Hợp Tuấn không nói lời nào thế nhưng hai mắt lại có chút khác thường, hắn uống cạn ly rượu của mình, ý nghĩ trong đầu càng thêm kiên định.
Tiệc rượu vẫn được tiến hành theo trình tự, sự kiện Vương Tử Quân mời rượu giống như là một con sóng nhỏ trong đại dương, thế nhưng tất cả mọi người tham gia trường hợp này đều cảm thấy cực kỳ rung động.
Bên cạnh nhóm người Đồ Ấn Phàm và Mạnh Chí Đạo vẫn có nhiều người vây quanh, thế nhưng khi đám người chung quanh nói về thành phố của mình, lại không quân nói ra sự giúp đỡ của bí thư Vương.
- Bữa tiệc thật sự tốt đẹp, như vậy là rất tốt.
"Thật sự rất tốt sao?" Phương Anh Hồ thầm nghĩ vài câu, nhưng hắn lại nhanh chóng áp chế xuống đáy lòng. Hắn là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hắn hiểu tính cách và thói quen của Sầm Vật Cương, một câu nói sau cùng của Sầm Vật Cương khong khỏi làm cho hắn tự nghĩ ra đáp án cho mình.
- Bí thư Sầm, bây giờ các thành phố đều quan tâm đến phương diện kết nghĩa với Nam Giang, đều đi tiếp xúc với người thuộc tổ khảo sát của Nam Giang. Lúc này đám người đến liên hệ với chủ tịch Đường và bí thư Vương càng là quá lớn, điều này căn bản sẽ ảnh hưởng bất lợi đến sự triển khai mở rộng công tác của bí thư Vương. Tôi cảm thấy chúng ta nên xuất phát từ phương diện có lợi cho sự triển khai mở rộng công tác của bí thư Vương, vì vậy mà nhanh chóng cho ra danh sách ba chỉ tiêu lần này. Lời đề nghị của Phương Anh Hồ làm cho Sầm Vật Cương nhíu mày, cuối cùng lão vẫn từ chối: - Chuyện này nếu đã giao cho chủ tịch Đường, như vậy chúng ta cũng không nên suy nghĩ quá nhiều, phải tin tưởng vào chủ tịch Đường, anh ấy nhất nhất định sẽ tìm ra biện pháp xử lý.
Phương Anh Hồ rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương mà khẽ lắc đầu, khi hắn đi về phía phòng làm việc của mình, một người chợt đi đến trước mặt. Khi thấy người kia đi đến thì Phương Anh Hồ vội vàng trầm giọng hỏi: - Bí thư Tôn, anh vội vàng đi đâu vậy?
Tôn Khánh Tử có quan hệ khá tốt với Phương Anh Hồ, khi thấy Phương Anh Hồ thì lên tiếng: - Tôi đi báo cáo công tác cho bí thư Vương. Thư ký trưởng, thành phố chúng tôi vốn không phát triển quá mạnh, cơ hội lần này rất quan trọng với chúng tôi, kính mong thư ký trưởng nói giúp đỡ cho chúng tôi vài câu.
Phương Anh Hồ nhìn vẻ mặt của Tôn Khánh Tử mà không khỏi cảm thấy không thoải mái, nhưng hắn vẫn dùng giọng ôn hòa nói: - Bí thư Vương là người làm việc chân thành, anh báo cáo công tác nhất định phải chú ý, cũng đừng để cho bí thư Vương có ý kiến là được.