Đậu Minh Đường cười ha hả nói: - Bí thư Vương, anh đúng là không phải bạn chí cốt, anh đến Nam Giang mà không nói với tôi một tiếng. May mà tôi cũng có được tin tức, biết anh nhất định sẽ đến tham dự buổi lễ tốt nghiệp của Tiểu Bảo Nhi, tối qua tôi cũng không muốn làm chậm trễ Ngưu Lang gặp Chức Nữ, hôm nay hai bên không say không về mới được.
- Ha ha, tôi đến địa bàn của bí thư Đậu, tôi không nghe lời anh sao được? Vương Tử Quân thật sự có chút dở khóc dở cười, rõ ràng là người khác còn lo lắng hơn cả hắn với buổi lễ tốt nghiệp của Tiểu Bảo Nhi.
Nếu chỉ có một mình Đậu Minh Đường thì quá tốt, Vương Tử Quân không khỏi thầm cầu nguyện một câu như vậy, sau đó nhìn lên đài chủ tịch.
Vì lúc này đám trẻ đang biểu diễn trên sân khấu nên Đậu Minh Đường cũng không nói nhiều với Vương Tử Quân, dù sao thì sau đó cơ hội để hai bên trò chuyện với nhau là rất nhiều. Nhưng hai người cúi đầu nói chuyện không khỏi làm cho giám đốc Mạnh cực kỳ hâm mộ.
- Mình xem như đã mất đi một cơ hội rất tốt, bí thư Đậu quả nhiên là bình dị gần gũi như những gì người ta hay nói... Giám đốc Mạnh tên là Mạnh Vạn Trung, lúc này hắn không khỏi cảm thấy có chút vui mừng, nếu như nói trước đó hắn còn có chút đau lòng vì ném ra hai trăm ngàn để lấy suất đại diện cho phụ huynh học sinh phát biểu vài lời, nhưng bây giờ hắn cảm thấy cực kỳ đáng giá. Dù thế nào thì hắn cũng có cơ hội tiến lên đài chủ tịch để làm nổi bật tâm tư, biế đâu bí thư Đậu sẽ chú ý đến mình?
Nếu Mạnh Vạn Trung có thể làm cho bí thư Đậu nhớ đến mình, đừng nói là hai trăm ngàn, dù bỏ ra hai triệu thì hắn cũng rất tình nguyện.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Mạnh Vạn Trung cảm thấy rất phấn chấn tinh thần, hắn nhanh chóng bước về phía đài chủ tịch.
Bí thư Đậu đang ngồi bên dưới, nếu như hắn nói sai không phải là quá mất mặt sao? Cũng may bài phát biểu được chuẩn bị sẵn cũng không quá dài, hắn có thể nói ra một hơi cho xong.
Mạnh Vạn Trung vừa nói cảm ơn mọi người thì chợt có bảy tám người đi vào trong hội trường, hắn càng không xa lạ gì người đi đầu nhóm người kia.
"Chủ tịch Lý cũng đến đây sao?" Mạnh Vạn Trung nhìn thấy đó là Lý Thừa Uyên ngày nào cũng xuất hiện trên chương trình thời sự của đài truyền hình Nam Giang, hắn không khỏi ngây cả người. Nhà trẻ này thật sự có thể diện quá lớn, tình huống này không khỏi làm cho người ta cảm thấy rung động.
Nhưng một tình huống làm cho Mạnh Vạn Trung cảm thấy rung động hơn chợt xuất hiện, đó là một người ngồi bên cạnh Đậu Minh Đường nhanh chóng phải nhường chỗ, mà tên khốn ở phía bên kia lại may mắn được ngồi cùng hàng ghế với chủ tịch Lý và bí thư Đậu.
Nhà trẻ Thực Nghiệm là một thành viên của phòng giáo dục thành phố, sự việc hôm nay nhất định sẽ cho ra áp lực lớn, vì có hai vị lãnh đạo tỉnh đến đây kiểm tra công tác, mà tất nhiên người có áp lực lớn nhất chính là hiệu trưởng.
Giám đốc Vương Viên là hiệu trưởng nhà trẻ thực nghiệm, nàng không phải chưa từng trải qua tình huống thế này bao giờ, vấn đề là những vị lãnh đạo trước kia đến đây với cấp bậc cao nhất chỉ là phó chủ tịch thành phố quản công tác giáo dục. Bây giờ khách đến có phó bí thư tỉnh ủy, hơn nữa còn có cả chủ tịch tỉnh.
Tuy lãnh đạo đi đến không có yêu cầu gì đặc thù, thế nhưng Vương Viên lại tỏ ra cực kỳ cẩn thận. Nàng phải lao lực lắm mới có được chiếc ghế ở vị trí hiện tại, thế nên cũng không thể phát sinh ra sai lầm gì được.
Khi Mạnh Vạn Trung tiến lên đại biểu cho các vị phụ huynh phát biểu vài lời, giám đốc Vương Viên cảm thấy có chút căng thẳng, thế nhưng nàng căn bản còn chưa đủ căng thẳng thì nhóm người Lý Thừa Uyên đi đến.
Lý Thừa Uyên sao lại đến? À, chính là kiểm tra phương diện an toàn ở nhà trẻ. Theo lời của vị thư ký trưởng đi theo lãnh đạo, trẻ em như đóa hoa của tổ quốc, là tương lai của đất nước, chủ tịch tỉnh đến thăm cũng xem như là giúp đỡ nhà trẻ trong công tác giáo dục trẻ nhỏ sau này.
Nhưng chủ tịch Lý dùng danh nghĩa như vậy đến kiểm tra công tác lại không chịu đi kiểm tra tình hình, trực tiếp đi đến ngồi bên cạnh bí thư Đậu, cũng hào hứng theo dõi các em nhỏ biểu diễn trên sân khấu.
Những người đưa con em đến đây học tập thường là nhân viên của các cơ quan trong thành phố và tỉnh ủy, lúc này bọn họ thấy hai vị lãnh đạo cấp tỉnh đến tham dự buổi lễ tốt nghiệp của con em mình, thế là không khỏi mong muốn được kéo gần khoảng cách với lãnh đạo.
- Có hai vị lãnh đạo đến đây thì buổi lễ tốt nghiệp hôm nay của Tiểu Bảo Nhi quá long trọng rồi. Vương Tử Quân chờ tiếng vỗ tay vang lên như sấm chấm dứt thì khẽ nói với hai người Lý Thừa Uyên.
Lúc này Lý Thừa Uyên đã hoàn toàn ổn định ở vị trí chủ tịch tỉnh, hắn nghiêng đầu sang nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi cười nói: - Đây không phải là bí thư Vương tạo thành sao? Nếu như anh sớm liên lạc với hai chúng tôi, chúng tôi sao lại chạy đến đây bắt người chứ?
Đậu Minh Đường cũng cười theo, lúc này hắn cảm thấy mình cực kỳ ăn ý với tâm tư của Lý Thừa Uyên.
Buổi lễ tốt nghiệp cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp dưới sự chờ mong của hiệu trưởng Vương Viên, thế nhưng những gì xảy ra kế tiếp làm cho hiệu trưởng Vương Viên cảm thấy lãnh đạo đến đây cũng không phải là chuyện xấu. Ví dụ như chủ tịch Lý và bí thư Đậu đều chụp ảnh với các em học sinh tốt nghiệp, mà chính nàng cũng được mời tiến vào trong đội ngũ này.
- Hai vị kia thật sự rất có ý. Mạc Tiểu Bắc nhìn Lý Thừa Uyên và Đậu Minh Đường kẹp Tiểu Bảo Nhi vào giữa, thế là không khỏi dùng giọng dở khóc dở cười nói. Lúc này Vương Tử Quân đến đây và xem như lễ tốt nghiệp bị xã hội hóa, đãi ngộ của Tiểu Bảo Nhi cũng quá khác biệt.
Vương Tử Quân cười cười, tuy hai người kia có mục đích không tinh khiết, thế nhưng lại biểu đạt tâm ý với mình, hắn cũng xem như tiếp nhận.
Sau khi kết thúc lễ tốt nghiệp thì Mạnh Vạn Trung có chút thất lạc, hắn đi về phía chiếc xe của mình, chợt thấy chiếc xe của Vương Tử Quân phía bên kia đang khởi động chạy đi, chỉ sau nháy mắt đã sát nhập vào dòng xe của hai vị lãnh đạo tỉnh ủy.
Người kia đúng là có cá tính, dám chạy vào trong dòng xe của lãnh đạo. Mạnh Vạn Trung chợt cảm thấy buồn bực, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, chẳng lẽ đoàn xe của lãnh đạo là đặc biệt hộ tống cho chiếc xe kia.
- Hôm nay anh nên uống ít một chút. Mạc Tiểu Bắc nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Anh biết rồi, em yên tâm đi.
Đậu Minh Đường và Lý Thừa Uyên đặc biệt đi đến nhà trẻ để bắt người, tất nhiên sẽ không thể nào tránh khỏi tình cảnh uống rượu ôn chuyện. Mạc Tiểu Bắc căn bản hiểu rõ điều này, thế là không khỏi nhắc nhở một câu, rồi cũng không nói gì thêm.
Vương Tử Quân lấy điện thoại ra, hắn trầm ngâm giây lát rồi gọi điện thoại cho Du Giang Vĩ: - Tôi bây giờ đang đi cùng với chủ tịch Lý và bí thư Đậu, cậu cứ ở bên khách sạn chờ tôi.
- Bí thư Vương, lát nữa tôi sẽ đi đến. Du Giang Vĩ mặc dù cố ý bảo trì bình tĩnh thế nhưng trong lòng cũng không khỏi sinh ra xúc động. Hắn có thể cùng dùng cơm với chủ tịch tỉnh, đây cũng không phải là một chuyện thoải mái, thậm chí là rất thận trọng. Hắn biết rõ điều này, thế nhưng bí thư Vương cho mời mình đi, điều này cũng không đơn giản, càng đại biểu cho địa vị của hắn trong suy nghĩ của Vương Tử Quân.