Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2194: Cả tỉnh chúc mừng cậu (1)




Vương Tử Quân cười cười, hắn kéo tay Tiểu Bảo Nhi đi vào trong nhà trẻ.

- Hừ, còn rất vênh váo, để lát nữa xem còn vênh váo được không? Người đàn ông kia thấy Vương Tử Quân không quan tâm đến mình, thế là chợt nổi giận. Khi hắn chuẩn bị đẩy cửa xe đi xuống thì đã bị người phụ nữ bên cạnh giữ chặt tay: - Anh Tân, hôm nay là lễ tốt nghiệp của con trai, có gì nói sau.

Người đàn ông căn bản rất sủng nịnh người phụ nữ xinh đẹp này, hơn nữa sự việc bây giờ lại có liên quan đến con hắn, thế là hắn không khỏi nhìn thoáng qua cậu con trai béo tốt ở phía sau, lại nói: - Đi thôi, bố có thể nhịn vì con.

Triệu Tịnh Yên và Trương Mẫn mặc váy dài xinh đẹp đứng trước cửa lớp, bọn họ liên tục chào hỏi phụ huynh và học sinh đi vào. Sau ba năm làm giáo viên ở nhà trẻ thực nghiệm, thật lòng thì nàng không nỡ rời xa những đứa trẻ đã gắn bó với mình thời gian qua.

- Chào anh. Triệu Tịnh Yên đang chào hỏi một vị gia trưởng thì chợt thấy Vương Tử Quân, thế là không khỏi sững sờ, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Nàng đã biết rõ thân phận của Vương Tử Quân, vì vậy bây giờ nhìn thấy hắn thì cảm thấy miệng lưỡi mình giống như cứng lại.

Triệu Tịnh Yên căn bản suy nghĩ khá nhiều về phương diện xưng hô với Vương Tử Quân, nàng rất muốn chào hỏi hắn như với các phụ huynh khác, thế nhưng nàng vừa há miệng thì vẫn cảm thấy cách xưng hô bình thường như vậy là quá mạo phạm đến Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Triệu Tịnh Yên, hắn vẫn nhớ tên của cô gái trẻ tuổi dễ kích động này, hắn không khỏi thản nhiên chào: - Chào cô Triệu.

Triệu Tịnh Yên khẽ gật đầu, nàng vội vàng chào hỏi Tiểu Bảo Nhi và Mạc Tiểu Bắc. Khi cả nhà Vương Tử Quân đi vào thì Trương Mẫn đứng bên cạnh cười nói: - Thế nào, nhìn bộ dạng của cậu kìa, gặp phụ huynh của học sinh mà căng thẳng như vậy, có phải là có ý nghĩ gì với người ta không. Tôi nói cho cậu biết, người ta đã có vợ rồi, cậu nên chú ý một chút.

Triệu Tịnh Yên nghe Trương Mẫn trêu chọc như vậy thì không khỏi phản kích: - Cậu nói bậy bạ gì vậy? Người ta là phụ huynh của học sinh của mình mà.

Tuy nói như vậy nhưng Triệu Tịnh Yên vẫn không khỏi suy nghĩ về những lời mà Trương Mẫn vừa nói, một ý nghĩ chợt lóe lên làm trong lòng nàng nhộn nhạo, đó là nếu như mình là một nửa cuộc đời của anh ấy, như vậy thật sự tốt biết bao.

Nhà trẻ thực nghiệm không những sắp xếp cho thầy cô giáo phát biểu, còn có vài tiết mục biểu diễn của học sinh. Sau khi tất cả phụ huynh đưa con đến đông đủ, Triệu Tịnh Yên đại biểu cho thầy cô giáo phát biểu vài lời, sau đó đưa nhóm phụ huynh vào trong đại sảnh xem con em mình biểu diễn.

Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc cầm theo số ghế được Triệu Tịnh Yên phát cho, cả hai nhanh chóng đi vào trong đại sảnh. Hắn nhìn đám phụ huynh ở chung quanh, sau đó nói với Mạc Tiểu Bắc: - Em nhìn mà xem, những bậc cha mẹ kia cũng không giống như biểu hiện của chúng ta khi đưa con đến trường này học tập.

Mạc Tiểu Bắc nhìn thoáng qua bốn phía rồi gật đầu mà không mấy quan tâm.

Hai vợ chồng Vương Tử Quân đi theo dòng người vào đại sảnh, sau đó ngồi xuống ở số ghế của mình. Lúc này nhóm phụ huynh cũng đang tiến vào trong đại sảnh, bầu không khí có chút lộn xộn.

Khi Vương Tử Quân nhìn về phía nhóm người bên trái đang đi đến, lại nhìn lên đài xem bọn trẻ biểu diễn, chợt có người dùng sức vỗ lên vai hắn, sau đó người kia nói: - Chào cậu em, đúng là đời người không thể không gặp lại, không ngờ cậu cũng đến xem bọn trẻ biểu diễn.

Vương Tử Quân chợt sững sờ, trong Nam Giang này không có mấy người quen biết mà gọi mình là cậu em cả. Khi hắn nghiêng đầu sang nhìn, chợt phát hiện người đàn ông kia chính là chủ nhân của chiếc xe Mercedes Benz đã đua tốc độ trên đường với Mạc Tiểu Bắc.

- Con anh cũng đi học ở trường này sao? Vương Tử Quân thuận miệng hỏi người đàn ông kia.

- À, con tôi cũng tốt nghiệp đợt này, nó rất giống tôi, là học sinh vĩ đại của khối, lầ này nó còn được phát biểu vài lời. Người đàn ông này nhắc đến con thì cảm thấy có vài phần đáng kiêu ngạo.

Vương Tử Quân cười cười, hắn có thể hiểu được biểu hiện của người đàn ông này. Có câu bọ hung cảm thấy con của mình thơm, nhím thấy con mình bóng loáng, phụ huynh nghĩ về con cái của bọn họ như vậy là bình thường.

Người đàn ông kia nói vài câu rồi cười với Vương Tử Quân: - Cậu em có thể chạy một chiếc xe không ra gì với tốc độ nhanh như máy bay, thật sự là quá lợi hại, thế nào, hôm nay chúng ta thử tài một lần nữa được không?

- Hôm nay tôi còn có chuyện khác. Vương Tử Quân từ chối rồi khẽ nói: - Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, chúng ta cũng đừng nên làm ảnh hưởng đến bọn trẻ.

- Thế nào, không nể mặt sao? Người đàn ông nói đến đây thì giống như nghĩ đến điều gì đó: - Cậu em nên chuẩn bị đi, à, thiếu chút nữa thì tôi quên, hôm nay tôi còn đại biểu cho phụ huynh học sinh lên phát biểu vài lời.

Khi người đàn ông này lên tiếng thì một nữ giáo viên trẻ đi đến, nàng dùng giọng dịu dàng nói với hắn: - Giám đốc Mạnh, đây là bài phát biểu của ngài, ngài xem qua một chút, có gì cần sửa đổi thì ngài cứ nói.

Người đàn ông tiếp nhận bài phát biểu trong tay của nữ giáo viên, sau đó tùy ý khoát tay nói: - Cô Hà, tôi tin tưởng vào tài nghệ của cô.

Sau khi cô giáo kia đi thì người đàn ông dùng giọng có chút khoe khoang nói: - Tôi cũng không muốn lên đại diện phụ huynh nói lời cảm ơn với các thầy cô giáo, thế nhưng tôi là bố của con trai mình, tuyệt đối không làm cho con trẻ bị uất ức. Vì vậy tôi tài trợ cho nhà trẻ hai trăm ngàn mua đồ chơi, thế là hiệu trưởng không khỏi ép tôi phải lên đại biểu cho các phụ huynh. Tuy tôi không cần thứ gì khác, thế nhưng cũng phải làm cho con mình nở mày nở mặt, như vậy là đủ rồi.

Vương Tử Quân căn bản không có ác cảm với lời khoe khoang của vị giám đốc Mạnh này, ngược lại còn cảm thấy tán thưởng lời nói của đối phương. Nhưng hắn cũng không có tâm tư trò chuyện với người này, hắn chỉ cười cười rồi nhìn sang Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh.

- Cậu em, nói chuyện với vợ khi nào mà chẳng được, hai ta khó khăn lắm mới gặp mặt một chút, cũng nên trò chuyện cho vui. Giám đốc Mạnh thấy Vương Tử Quân không quan tâm đến mình thì dùng giọng khuyên nhủ nói.

Vương Tử Quân cười cười, hắn đang định lên tiếng thì chợt nghe có người nói: - Thưa các vị phụ huynh, các em học sinh thân mến, mong mọi người im lặng một chút, lúc này đã đến giờ bắt đầu nghi thức tốt nghiệp, bây giờ chúng ta hãy dùng tràng pháo tay nhiệt liệt đón chào cô bé chủ trì ngày hôm nay.

Không ai tiết kiệm tiếng vỗ tay với con trẻ, thế nên khi giáo viên kia nói xong thì tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều. Trong âm thanh vỗ tay nhiệt liệt, một cậu bé mặc tây trang và một cô bé mặc váy công chúa màu hồng tay trong tay đi ra.