Còn giải quyết như thế nào thì Đường Chấn Huy còn chưa suy nghĩ kỹ càng, liên hệ sao? Chỉ sợ không đơn giản như vậy; ban ân để đối phương đi về phía mình sao? Căn bản là không đơn giản. Chỉ là Đường Chấn Huy cho rằng mình hao tổn nhiều tâm tư để thu nạp đối phương, như thế là quá thấp kém. Khi đó Đường Chấn Huy thật sự muốn vung chân đá văng một kẻ chỉ làm vướng bận mình là Cố Tắc Viêm ra khỏi Mật Đông, thế nhưng thể chế trong nước là quan viên chỉ có thể lên mà khó có thể xuống, đá đối phương đi ra cũng không phải là hành động thực tế.
Vương Tử Quân bây giờ là minh hữu chủ yếu của Đường Chấn Huy, hắn hiểu rõ về phương diện nhất thể hóa Rừng Mật. Phương án này quan trọng nhất chính là hai thành phố hỗ trợ lẫn nhau về kinh tế và các phương diện khác, hơn nữa quan trọng là phải xây dựng một con đường nối liền hai thành phố này lại với nhau.
Nếu như hoàn thành con đường này, như vậy chỉ mất một ngày đi từ thành phố Rừng Mật đến Kim Hà, đối với Đường Chấn Huy thì đây chính là chiến tích lớn nhất trong nhiệm kỳ của mình, thế nên cực kỳ gấp gáp muốn con đường này nhanh chóng được khởi công.
Có thể nói lần này Đường Chấn Huy đã đạt được mục đích của mình, thế nhưng cũng không phải là mọi người muôn mặt một lời trong hội nghị văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì được thông qua. Dù sao thì chuyện nhất thể hóa Rừng Mật là quá lớn, nếu không được hội nghị thường ủy thông qua thì không thể nào khởi động được.
Cố Tắc Viêm định mở miệng thế nhưng trên mặt lại là nụ cười lạnh, nụ cười này có ý nghĩa gì thì Vương Tử Quân căn bản là hiểu rõ ràng, mà người nơi đây cũng hiểu rõ ràng.
Quyền lợi tổ chức hội nghị thường ủy nằm trong tay của bí thư tỉnh ủy Sầm Vật Cương, vì vậy có một số việc Đường Chấn Huy tuy cứ sốt ruột nhưng căn bản chỉ là đứng ngoài cửa chờ mà thôi, cho dù thế nào thì anh cũng chỉ có thể làm được một chữ, đó là phải "chờ".
Khi Vương Tử Quân đang nghĩ nên làm thế nào để thông qua phương án này ở hội nghị thường ủy, một sự kiện đột nhiên xuất hiện làm hắn trở tay không kịp. Đó là hôm nay khi Vương Tử Quân đang phê duyệt văn kiện trong phòng làm việc, đúng lúc Triệu Hiểu Bạch hối hả chạy vào.
- Bí thư Vương, vừa rồi có văn phòng tỉnh ủy vừa gọi điện thoại thông báo, nói là hai mươi phút sau mời anh đến phòng họp số một tham gia hội nghị thường ủy.
Vương Tử Quân đặt văn kiện xuống, hắn chợt nhíu mày. Quy tắc mở hội nghị thường ủy rất rõ ràng, đó là trước khi tổ chức hội nghị thường ủy đều phải thông báo cho các vị thường ủy tỉnh ủy trước ba ngày, bây giờ hội nghị thường ủy mở ra quá đột ngột, điều này nói rõ có sự việc gì đó rất khẩn cấp.
Vương Tử Quân không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng hỏi: - Có chuyện gì xảy ra?
- Bí thư Vương, vừa rồi tôi có hỏi đồng chí thông báo, thế nhưng bọn họ nói cũng không biết. Triệu Hiểu Bạch nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng chú ý nói.
Vương Tử Quân khoát tay áo tỏ ý cho Triệu Hiểu Bạch có thể đi ra. Bây giờ tổ chức hội nghị thường ủy khẩn cấp, hắn không biết là vì nguyên nhân gì, điều này nói rõ thế lực của hắn ở Mật Đông vẫn còn quá nhỏ, tin tức bế tắc nghiêm trọng.
"Thử hỏi Đường Chấn Huy xem, để xem anh ta có biết rốt cuộc là vì tình huống gì không?" Vương Tử Quân chợt nghĩ như vậy, hắn đang định gọi điện thoại cho Đường Chấn Huy, đúng lúc này điện thoại của hắn lại vang lên. Hắn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, sau đó cầm điện thoại lên.
- Bí thư Vương, nhà thi đấu thành phố Hân Lũng đang xây dựng đột nhiên xuất hiện hiện tượng đổ sập, bây giờ đã có một phần tư tầng trệt đổ xuống. Trương Tề Bảo ở bên kia dùng giọng có chút dồn dập nói.
Nhà thi đấu sập, bây giờ công trình còn chưa được đưa vào sử dụng thế nhưng đã xuất hiện hiện tượng này, đây tuyệt đối là một sự kiện làm cho người người phải chú ý, hơn nữa còn là một củ khoai lang phỏng tay.
Vương Tử Quân chợt suy nghĩ đến vài phương diện, sau đó trầm giọng hỏi: - Có người nào thương vong hay không?
- Bí thư Vương, vì lúc đó công nhân thi công ở công trình bên cạnh, thế nên cũng không xuất hiện thương vong gì lớn. Theo tôi được biết thì có một vị công nhân không đội nón bảo hộ bị đá rơi xuống đầu, bây giờ đã được đưa đến bệnh viện. Thế nhưng ngày cũng đừng nôn nóng, người kia bị thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Trương Tề Bảo trả lời làm cho Vương Tử Quân thở dài một hơi, hắn nói với Trương Tề Bảo ở phía bên kia: - Thư ký trưởng Tề Bảo, tiếp tục theo sát tiến triển của sự việc, có tình huống nào mới thì nhanh chóng liên hệ với tôi.
Vương Tử Quân cúp điện thoại mà nhíu mày, hắn là phó tổ trưởng thường vụ tổ giám sát công tác xây dựng các công trình của đại hội thể dục thể thao, tuy trước khi đến tỉnh Mật Đông thì công trình nhà thi đấu ở thành phố Hân Lũng đã được xây dựng hơn phân nửa, thế nhưng nếu có người muốn lợi dụng chuyện này để cho ra vài hành động mờ ám, như vậy chỉ sợ hắn cũng khó tránh khỏi liên quan.
Khi Vương Tử Quân đi vào phòng họp thì các vị thường ủy tỉnh ủy đã đến được hơn phân nửa, thế nhưng tình huống hiện tại khác với các cuộc hội nghị thường ủy trước đó. Vương Tử Quân nhìn biểu hiện trên gương mặt của đám thường ủy tỉnh ủy, hắn hiểu đám người kia đã biết có chuyện gì phát sinh.
Khi Vương Tử Quân ngồi xuống vị trí của mình, hắn chợt thấy Kim Chính Thiện gật đầu với mình. Sau khi hắn gật đầu lại thì Kim Chính Thiện nháy mắt với hắn, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân sinh ra vài phần cảnh giác.
Khi Vương Tử Quân đang phỏng đoán ý nghĩ của Kim Chính Thiện, lúc này cửa phòng họp được mở ra, Sầm Vật Cương và Đường Chấn Huy cùng sóng vai nhau đi vào trong phòng. Gương mặt của Sầm Vật Cương rất âm trầm, lão vừa đi vào đã tiến lên ngồi xuống vị trí của mình.
Sầm Vật Cương ngồi xuống cũng không mở miệng nói vài lời dạo đầu như dĩ vãng, lão nói với Phương Anh Hồ đang đứng bên cạnh mình: - Thư ký trưởng, anh báo cáo tình huống của phía thành phố Hân Lũng chó các vị thường ủy nơi đây đi.
- Vâng, bí thư Sầm, vừa rồi nhận được báo cáo của thành phố Hân Lũng, mười giờ sáng nay nhà thi đấu đang được xây dựng đột nhiên sập xuống, một phần tư công trình bị đổ vỡ, có một người trọng thương đang được cấp cứu. Phương Anh Hồ nói chuyện bằng giọng điệu ôn hòa thế nhưng lại có thêm vài phần gọn gàng linh hoạt.
Bầu không khí trong phòng họp rất yên tĩnh, tuy đám người nơi đây đều hiểu có chuyện gì xảy ra, thế nhưng ánh mắt mọi người không tự chủ được phải giao vào nhau.
Ánh mắt Vương Tử Quân và Đường Chấn Huy va chạm vào nhau trên không, hắn cảm thấy Đường Chấn Huy có chút lo lắng, khi hai người nhìn nhau thì Đường Chấn Huy có chút do dự.
- Trong quá trình xây dựng lại xảy ra hiện tượng đổ sập, mặc dù không có nhân viên thương vong thế nhưng lại đẩy tỉnh Mật Đông chúng ta lên đầu sóng ngọn gió. Sầm Vật Cương vỗ tay lên bàn rồi đưa mắt nhìn đám thường ủy tỉnh ủy: - Nhà thi đấu còn chưa được sử dụng đã có một phần tư bị sập xuống, chuyện này phải nói như thế nào đây? Thế nào, các anh muốn biết một tòa nhà sập tạo nên bao nhiêu thanh danh sao? Tôi tin tưởng không bao lâu nữa sự kiện ở tỉnh Mật Đông sẽ được cả nước biết rõ, đến khi đó lãnh đạo hỏi tôi, tôi biết trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ chúng ta công tác như vậy, chẳng lẽ đó là tác phong công tác của cán bộ tỉnh Mật Đông chúng ta sao?