Vương Tử Quân biết rõ đạo lý này, hắn hít vào một hơi rồi trầm giọng nói: - Cám ơn anh Xuyên Cường đã nhắc nhở, tôi vốn còn đang cảm thấy nghi hoặc, thế nhưng sau khi anh phân tích thì đã nhìn rõ ràng sự việc. Từ sau khi tôi đến Mật Đông thì luôn công tác theo đúng thực tế, liên tục giúp mọi người làm tốt công tác, cũng không ngờ có người không muốn buông tha cho tôi, thật sự là quá phận.
- Hổ không phát uy thì người ta sẽ nghĩ đó là mèo bệnh, tôi sẽ đi đến gặp bí thư Sầm, sẽ nói ra chuyện này để bí thư Sầm phân xử. Vương Tử Quân cang tỏ ra cực kỳ tức giận thì càng làm cho Tiết Xuyên Cường cảm thấy thoải mái. Dù thế nào thì hắn cũng đã đạt đến trạng thái cùng nhất trí với Vương Tử Quân, như vậy là hắn cảm thấy đủ rồi.
Tiết Xuyên Cường cảm thấy Vương Tử Quân vội vàng như vậy thì vội mở lời khuyên: - Bí thư Tử Quân, chuyện này nên bàn bạc kỹ hơn cái đã. Mặc dù mọi người đều biết rõ những công tác của anh, thế nhưng dù sao cũng không có chứng cứ, nếu ngài làm huyên náo như vậy cũng không có gì là tốt. Lúc này anh nên nén giận một chút, trước tiên xử lý tốt vụ này, sau đó chúng ta có thể chậm rãi xử lý.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi mới dùng giọng cảm kích nói: - Anh Xuyên Cường thật sự nói những lời vàng ngọc, vừa rồi là tôi có chút xúc động. À, không phải bọn họ nói tôi chuẩn bị ném hạng mục quảng cáo cho một công tác ở thủ đô sao? Tôi còn chuẩn bị cho bọn họ đến cạnh tranh trong đấu thầu, đến lúc đó xem bọn họ còn nói gì nữa.
- Đây là biện pháp tốt, có vài người căn bản thấy người ta phát triển tốt thì không vui. Đường làm quan có nhiều nguy hiểm, anh nên cẩn thận một chút, đặc biệt là ở địa bàn tỉnh Mật Đông, càng phải cẩn thận một chút.
Tiết Xuyên Cường cúp điện thoại không lâu thì Đường Chấn Huy gọi điện thoại đến, nếu so sánh với Uông Thanh Minh và Tiết Xuyên Cường thì lời nói của chủ tịch Đường căn bản cực kỳ hàm súc. Lão nhắc nhở Vương Tử Quân hai câu, sau đó yêu cầu Vương Tử Quân không nên có gánh nặng tâm lý, không cần quan tâm đến những tin đồn thất thiệt bên ngoài, nên làm thế nào thì cứ làm như vậy. Tất nhiên chủ tịch Đường cũng không quên mở miệng nói sẽ giúp đỡ Vương Tử Quân ở phương diện này.
Vương Tử Quân cũng nhanh chóng cho ra lời cảm tạ với sự quan tâm giúp đỡ của Đường Chấn Huy, cũng không quên biểu hiện một chút cảm giác oán hận của mình.
Sau khi cúp điện thoại của Đường Chấn Huy, Vương Tử Quân cảm thấy sự việc bây giờ đã đạt đến mục đích mình mong muốn, cũng là đến lúc nên đi đến phòng làm việc của bí thư Sầm Vật Cương một chuyến.
Vương Tử Quân cầm lấy quyển sổ trên bàn, hắn chậm rãi đi ra khỏi phòng làm việc của mình, đi về phía phòng làm việc của Sầm Vật Cương ở trên lầu.
Khi Vương Tử Quân đi lên lầu thì có không ít người từ phòng làm việc của Sầm Vật Cương đi xuống, những người này thấy Vương Tử Quân thì liên tục mở miệng chào hỏi.
Nếu như là trước đó thì Vương Tử Quân nhất định sẽ biểu hiện cực kỳ bình thản, sẽ cười nói vài lời với người ta. Thế nhưng bây giờ tình hình lại khác, gương mặt của hắn cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ ngưng trọng, hắn đi về phía phòng làm việc của Sầm Vật Cương, chỉ để lại một bóng lưng thẳng tắp trong mắt đám người kia.
- Bí thư Vương làm sao vậy?
- Anh còn không biết sao? Có người nói bậy bạ dội nước bẩn lên người bí thư Vương, anh ấy sao không nổi giận cho được?
- Hừ, những chuyện thế này chúng ta không nên nghị luận thì hơn, ai biết nó có phải là nước bẩn hay không? Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương trong những tiếng nghị luận kia, lúc này trong phòng của thư ký Sầm Vật Cương có vài vị lãnh đạo đơn vị đang ngồi chờ bí thư triệu kiến.
Khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì những vị lãnh đạo đơn vị này đều đứng lên chào hỏi, lại có người lấy thuốc ra mời Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khoát tay áo, hắn trầm giọng nói với thư ký của Sầm Vật Cương: - Anh báo cáo cho bí thư Sầm một tiếng, tôi có việc cần báo cáo với anh ấy.
Thư ký là người có ánh mắt tinh tường, khi thấy gương mặt của Vương Tử Quân biến thành màu đen thì sao không hiểu bí thư Vương tức giận vì điều gì? Chuyện này xảy ra đừng nói là một thư ký như hắn, cho dù là bí thư Sầm cũng cực kỳ nửa tin nửa ngờ, bây giờ nhìn thấy gương mặt của bí thư Vương cực kỳ âm trầm, hắn không khỏi thầm nghĩ có lẽ là người nào đó đang dội nước bẩn lên người bí thư Vương.
- Bí thư Vương, ngài chờ chút, tôi sẽ đi vào báo cáo với bí thư.
Báo cáo công tác với bí thư Sầm Vật Cương cũng không phải là một chuyện có thể tùy tiện, thậm chí có người xếp hàng vài ngày mà còn chưa đến lượt. Nhưng Vương Tử Quân đi đến thì đám người lãnh đạo đơn vị đành phải nhường đường, dù sao thì thân phận của bí thư Vương cũng là quá rõ ràng.
- Bí thư Vương, ngài đến tỉnh Mật Đông đã lâu, thế nhưgn ngài còn chưa đến đơn vị chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác, kính mong bí thư Vương có thể bớt chút thời gian cấp bách đến đơn vị chúng tôi nhìn qua một chút. Một người đàn ông trung niên ngồi bên trái Vương Tử Quân chợt cười ha hả nói.
Người đàn ông trung niên kia thấy Vương Tử Quân mỉm cười nhìn minh, hắn biết rõ có lẽ là bí thư Vương không nhận ra mình là ai, thế là không khỏi chủ động giới thiệu: - Bí thư Vương, tôi là Lữ Thắng Lợi của đài truyền hình tỉnh.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Đài truyền hình là tiếng nói của cấp ủy chính quyền, phương diện nắm chính xác phương hướng của dư luận rất quan trọng, vài ngày nữa có thời gian tôi sẽ đến.
Những người phụ trách đơn vị trong tỉnh thấy Lữ Thắng Lợi mời được Vương Tử Quân, thế là đám người bắt đầu nhiệt tình mở lời mời bí thư Vương đến đơn vị của mình kiểm tra công tác.
Vương Tử Quân thản nhiên tiếp nhận lời mời nhiệt tình của mọi người. Khi hắn đang trò chuyện với giám đốc Sở tài nguyên môi trường về một vài chính sách, lúc này Phương Anh Hồ từ bên ngoài đi vào. Hắn vốn ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng, nhưng khi thấy Vương Tử Quân có mặt thì nhanh chóng nở nụ cười.
- Chào bí thư Vương. Phương Anh Hồ khẽ cười với vương tử quân rồi lên tiếng chào hỏi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tỏ ý cho Phương Anh Hồ ngồi xuống, sau đó căn bản là nghiêm mặt không nói lời nào. Phương Anh Hồ nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân thì dùng giọng thăm dò hỏi: - Bí thư Vương, anh đây là...
Vương Tử Quân cười cườ nói: - Tôi đến có chuyện cần báo cáo với bí thư Sầm.
Phương Anh Hồ cũng có nghe nói về tin đồn hôm nay, hắn cũng rất muốn cùng nói chuyện này với Vương Tử Quân, thế nhưng lại sợ Vương Tử Quân hiểu lầm. Dù sao thì mối quan hệ giữa hắn và Vương Tử Quân cũng không phải quá sâu, thân thiết với người mới quen là tối kỵ, nếu mình nắm bắt thời cơ không tốt, dù mình xuất phát đầy thiện ý thì người ta cũng dễ hiểu lầm, sợ trở thành trò cười. Khi hắn đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào thì thư ký đẩy cửa đi vào rồi cung kính nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, bí thư Sầm mời ngài đi qua.