Vương Tử Quân nói không quá lâu, chỉ sau ba phút thì kết thúc bài diễn văn của mình. Lúc này ánh mắt của Chân Thiên Ích đã tập trung lên mặt Trương Tề Bảo, hắn đã nhìn vào chương trình của hội nghị, hắn biết bây giờ là lúc ký kết hợp đồng với công ty Quả Mậu.
Lúc này người phụ trách của công ty Quả Mậu đã bỏ đi rồi, như vậy Lý Bạch Vũ sẽ ký hợp đồng với ai? Hì hì, phải hủy bỏ sao? Nếu không làm tốt công tác ký kết hợp đồng thì diễn đàn đầu tư lần này xem như bị hủy hoại, sẽ là trò cười cho người đời.
- Tiếp theo là chương trình thứ ba của hội nghị, mời tiên sinh Lữ Chính Bình là đại biểu của tập đoàn Huyền Lục lên ký hợp đồng với giám đốc diễn đàn đầu tư Lý Bạch Vũ, lần này tập đoàn Huyền Lục chuẩn bị đầu tư năm mươi tỷ để triển khai hợp tác trên quy mô lớn với tỉnh Mật Đông chúng ta. Giọng nói của Trương Tề Bảo chợt trở nên cao vút.
Thanh danh của tập đoàn Huyền Lục cũng không phải là nhỏ, người trong nước không ai không biết về tập đoàn này. Lúc này người lên ký kết hợp đồng lại là đại biểu của tập đoàn Huyền Lục, như vậy giống như một quả bom tấn nổ tung trong đầu đám người bên dưới.
Vô tình có không ít người ngẩng đầu lên, khi bọn họ nhìn thấy Lữ Chính Bình của tập đoàn Huyền Lục và Lý Bạch Vũ đang ngồi xuống ký kết văn kiện hợp tác thì từng đợt vỗ tay vang lên như sấm.
- Không phải lúc này sẽ ký kết hợp đồng với công ty Quả Mậu sao? Vì sao lại đổi thành tập đoàn Huyền Lục? Một người đàn ông ở bên cạnh Chân Thiên Ích dùng giọng nghi hoặc hỏi người bạn của mình.
Người bạn này vừa vỗ tay vừa dùng giọng khinh thường nói: - Anh không nhìn rõ sự chênh lệch giữa công ty Quả Mậu và tập đoàn Huyền Lục sao? Quả Mậu chỉ là một công ty bình thường, tập đoàn Huyền Lục lại là một doanh nghiệp nổi tiếng quốc tế, chút tiền của công ty kia căn bản không đáng xách giày cho tập đoàn Huyền Lục. Nếu tập đoàn Huyền Lục đã có ý nghĩ đầu tư, như vậy thì người của công ty Quả Mậu còn không biết xấu hổ tiến lên ký kết hợp đồng nữa sao? Hơn nữa người ta đầu tư vào năm mươi tỷ, anh đã bao giờ nghe nói người đầu tư vào năm mươi tỷ sẽ nhường đường cho người chỉ bỏ vào năm triệu bao giờ chưa?
Khi hai người ở bên cạnh Chân Thiên Ích đang mở miệng cảm thán, lúc này Chân Thiên Ích không khỏi nhìn về phía Vương Tử Quân đang ngồi phía bên phải Sầm Vật Cương, hắn thấy Vương Tử Quân đang nở nụ cười nhìn hai bên ký kết hợp đồng với nhau, gương mặt bình tĩnh bình thản.
Chân Thiên Ích không phải là người ngu, chỉ sau nháy mắt đã hiểu được nhiều chuyện. Nhóm người Lỗ Đỉnh Thành và vợ mình liên thủ lại với nhau, cũng đã lấy công ty Quả Mậu làm mồi nhử, bọn họ làm như vậy là vì cái gì? Không phải muốn Vương Tử Quân mất mặt sao? Hơn nữa còn là một tình huống mất mặt trước bao nhiêu người trong tỉnh Mật Đông.
Vì thế mà người ta nhìn vào sẽ thấy diễn đàn đầu tư này chỉ là một trò cười, thế nhưng khi mưu đồ của bọn họ đang được thực hiện từng bước, Vương Tử Quân đã sớm làm xong kế sách đối ứng, căn bản không thèm quan tâm đến đám người bọn họ đang nghĩ gì.
Chân Thiên Ích nghĩ như vậy mà không khỏi cảm thấy lạnh lẽo toàn thân. Lúc này hắn đã hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, mà trong mắt Vương Tử Quân thì đám người Lỗ Đỉnh Thành chỉ là một lũ cá chạch mà thôi.
Chỉ là những con cá chạch nhỏ nhặt, nếu như Lỗ Đỉnh Thành là cá chạch thì Chân Thiên Ích hắn sẽ bị người ta cho là gì?
Khi Chân Thiên Ích đang thầm suy nghĩ như vậy thì những tràng vỗ tay vang lên như sấm, ánh đèn lóe lên loang loáng làm cho người ta cảm thấy lóa mắt. Chân Thiên Ích cảm nhận được sự chuyển biến hiện tại là quá dữ dội, ánh mắt không khỏi nhìn sang Lỗ Đỉnh Thành, hắn thấy gương mặt của đối phương cũng cực kỳ khó coi.
Sầm Vật Cương lên tiếng phát biểu xem như là dấu chấm kết thúc buổi khánh thành diễn đàn đầu tư cực kỳ viên mãn. Tiệc rượu sau đó càng thêm vui vẻ, nhóm người Sầm Vật Cương, Đường Chấn Huy và Lữ Chính Bình đứng bên nhau càng hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Vương Tử Quân cũng không muốn tranh chấp hào quang với hai người này, sau khi hắn cụng ly với vài vị lãnh đạo doanh nghiệp thì tìm một bàn tiệc ngồi xuống dùng cơm. Khi hắn lẳng lặng dùng cơm thì Lỗ Đỉnh Thành cầm theo một ly rượu đi đến bên cạnh.
- Bí thư Vương, diễn đàn đầu tư lần này mở cửa cực kỳ đại cát đại lợi, thật sự là đáng mừng, tôi mời bí thư Vương một ly. Lỗ Đỉnh Thành nở nụ cười cực kỳ chân thành giống như muốn cho Vương Tử Quân cảm nhận được sự nhiệt tình của mình.
Vương Tử Quân cụng ly với Lỗ Đỉnh Thành thế nhưng cũng không uóng cạn ly rượu của mình, chỉ nhấp một miếng rồi thôi, sau đó cười nói với Lỗ Đỉnh Thành: - Giám đốc Lỗ, tập đoàn Đỉnh Duyệt các anh cũng là doanh nghiệp có thực lực trong tỉnh, hy vọng các anh có thể đầu tư hợp tác với diễn đàn đầu tư.
- Điều này là nhất định rồi. Lỗ Đỉnh Thành quan sát phản ứng của Vương Tử Quân, thấy gương mặt của bí thư Vương vẫn cực kỳ bình tĩnh bình thản, căn bản không khác gì trước đó. Hắn không tin Vương Tử Quân không biết có người động tay động chân vào sự kiện này, hắn đến mời rượu Vương Tử Quân là muốn xem người này có biết thủ đoạn của mình trong sự kiện này không.
Nhưng ly rượu này của Lỗ Đỉnh Thành rõ ràng là uống không công, Vương Tử Quân cực kỳ bình tĩnh bình thản không chút vui vẻ hay tức giận, điều này càng làm hắn khó chịu, đồng thời càng có thêm vài phần sợ hãi với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nâng ly lên với Lỗ Đỉnh Thành rồi đi về phía đám người đến đây tham gia lễ khánh thành diễn đàn đầu tư. Hắn đi đến đâu thì người nơi đó đều nâng ly lên cao, gương mặt ai cũng như hoa mùa xuân.
Khi mà tất cả phồn hoa đã qua thì bầu không khí bình thản lại, tiệc rượu kết thúc thì các vị khách quý tốp năm tốp ba rời khỏi khách sạn. Vương Tử Quân tiễn chân nhóm Sầm Vật Cương, hắn cũng không nhanh chóng rời đi, vì hắn là người phụ trách chủ yếu của diễn đàn đầu tư lần này, hắn còn có nhiều chuyện cần xử lý.
- Bí thư Vương. Khi Vương Tử Quân chuẩn bị đi theo mọi người về phòng họp, đúng lúc này Trương Tề Bảo chợt xuất hiện rồi khẽ nói: - Chủ tịch Đường đang chờ anh.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn chậm rãi đi đến phòng nghỉ ngơi của Đường Chấn Huy. Đường Chấn Huy cũng không phải đang nghỉ ngơi, lão nhàn nhã ngồi trên ghế sa lông xem tivi, khi Vương Tử Quân đi vào thì cười nói: - Tử Quân, tôi thật sự đã đổ mồ hôi thay cho anh.
Tại sao Đường Chấn Huy lại đổ mồ hôi thay cho mình? Vương Tử Quân hiểu rất rõ điều này, hắn ngồi xuống đối diện với Đường Chấn Huy rồi nói: - Cám ơn chủ tịch đã quan tâm, thế nhưng đó chỉ là chút thủ đoạn nhỏ không đáng đưa ra mặt bàn, không là gì cả.
Đường Chấn Huy cười cười nói: - Nếu anh không liệu được tiên cơ thì những thủ đoạn nhỏ này lại làm cho người ta cực kỳ chán ghét.
Từ đầu đến cuối Vương Tử Quân luôn bày ra bộ dạng bí hiểm, gương mặt không chút biến đổi, dù trong lòng Vương Tử Quân nghĩ như thế nào thì sự tỉnh táo này cũng không khỏi làm cho Đường Chấn Huy cực kỳ bội phục.
- Tử Quân, Mật Đông có nguy hiểm rất lớn, có một số việc nhìn qua đơn giản thế nhưng bên trong có không ít chuyện, nhìn sự việc không nên quá chú trọng vẻ bề ngoài, quan trọng là phải thấy rõ bản chất. Đường Chấn Huy cũng không nói rõ đó là bản chất gì, thế nhưng Vương Tử Quân hiểu đây là chủ tịch đang nhắc nhở mình. Hắn cười cười nói: - Chủ tịch công tác nhiều năm ở tỉnh Mật Đông, là người kinh nghiệm phong phú, sau này kính mong chủ tịch chỉ điểm nhiều hơn.
- Điều này là đương nhiên, giữa tôi và anh không cần quá khách khí như vậy. Đường Chấn Huy nói rồi nâng ly trà lên: - Uống trà thôi.