Một khi anh giàu có thì sẽ nghĩ biện pháp để có thêm tư bản chính trị, cố gắng đạt đến cảnh giới phú quý tương hòa. Lỗ Đỉnh Thành cũng không ngoại lệ, vì vậy trong số những người kết giao với hắn có rất nhiều người có thân phận, đầu óc hắn giống như có một kho tin tức về cả tỉnh Mật Đông, nếu cần thiết thì có thể lấy từ trong ra những người có tương quan.
Tất nhiên Lỗ Đỉnh Thành có nghiên cứu về Vương Tử Quân, kết quả cuối cùng chính là nếu hắn kết giao với một người như vậy, hai bên vĩnh viễn là hai đường thẳng song song, dù kéo dài đến chân trời thì cũng không có gì là giao nhau. Nhưng hắn không cam lòng, hắn hy vọng kế hoạch sáng nghiệp của mình có thể được ích lợi lớn nhất, tất nhiên hắn sẽ không chịu bỏ qua, phải thử một lần. Vì vậy hắn lấy ra một bản kế hoạch từ trong cặp đưa cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn qua bản kế hoạch của Lỗ Đỉnh Thành, hai hàng chân mày cau lại. Tuy tập đoàn Đỉnh Duyệt không phải vô duyên vô cớ đầu tư hai mươi tỷ, thế nhưng điều kiện của tập đoàn Đỉnh Duyệt lại làm cho hắn giật mình.
Chưa nói đến những thứ khác tập đoàn Đỉnh Duyệt đòi hai mươi năm quyền sử dụng những hạng mục kia, điều này làm cho Vương Tử Quân cau mày. Nếu ném quyền sử dụng hai mươi năm cho tập đoàn Đỉnh Duyệt, như vậy các hạng mục kia không khác nào là của tập đoàn Đỉnh Duyệt. Hơn nữa Vương Tử Quân còn chú ý đến một điểm, đó là tập đoàn Đỉnh Duyệt nói rất hàm hồ về công dụng của những hạng mục dành riêng cho đại hội thể dục thể thao.
Vương Tử Quân đặt bản kế hoạch của Lỗ Đỉnh Thành xuống rồi cười nói: - Tôi hoan nghênh tập đoàn Đỉnh Duyệt đầu tư vào đại hội thể dục thể thao, mà tỉnh Mật Đông cũng cực kỳ coi trọng việc thành lập diễn đàn đầu tư. Theo tôi thấy đây là phương diện chuyên nghiệp, không bằng tập đoàn Đỉnh Duyệt có thể ngồi xuống trao đổi với diễn đàn đầu tư xem thế nào.
Vẻ mặt Lỗ Đỉnh Thành chợt biến đổi, hắn nhìn gương mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân, biết rõ khả năng của sự kiện lần này là không lớn. Vương Tử Quân mặc dù không mở miệng từ chối, thế nhưng thực tế thì thái độ đã quá rõ ràng.
Lỗ Đỉnh Thành có chút phiền muộn, thế nhưng hắn lại cười nói: - Bí thư Vương, tập đoàn Đỉnh Duyệt đầu tư vào các hạng mục của đại hội thể dục thể thao với thành ý lớn nhất, hy vọng bí thư Vương có thể cho ra giúp đỡ lớn nhất với chúng tôi.
- Bất kỳ địa phương nào muốn phát triển nhân tố thì phải có một hệ thống chính quyền có khả năng, thế nhưng đây không phải là nhân tố quyết định, chỉ khi nào chính quyền có khả năng, thương nhân lại khôn khéo, phương tiện hoàn thiện, hoàn cảnh đầu tư rộng rãi, như vậy mới hấp dẫn được đầu tư, làm cho thương nhân cắm rễ dốc sức đẩy đoàn xe phát triển kinh tế. Kết quả cuối cùng là thương nhân có lợi nhuận, chính quyền có hình tượng, quần chúng có được lợi ích thực tế.
- Nhưng có một điều giám đốc Lỗ cứ yên tâm, chỉ cần trong phạm vi cho phép của chính sách, trong tỉnh nhất định sẽ cho ra sự giúp đỡ to lớn với tập đoàn Đỉnh Duyệt. Vương Tử Quân nói rồi nâng ly trà lên, gương mặt cực kỳ bình thản.
Nâng trà tiễn khách, Lỗ Đỉnh Thành hiểu lễ tiết này, hắn nhìn gương mặt lạnh nhạt của người trẻ tuổi trước mặt, trong lòng chợt lóe lên cảm giác thất bại.
Lỗ Đỉnh Thành đã lâu chưa được cảm nhận cảm giác thất bại như thế này, những năm qua tập đoàn Đỉnh Duyệt liên tục khuếch trương, sự nghiệp của hắn phát triển rất tốt. Sau khi con trai bị Vương Tử Quân chơi cho một vố đau, hắn cũng không cho đó là gì, dù sao thì sự việc kia không liên quan gì đến hắn.
Nhưng lần này Lỗ Đỉnh Thành ném miếng mồi ngon ra ngoài, cho rằng Vương Tử Quân nhất định sẽ không chờ đợi được mà cắn câu, thế nhưng không ngờ Vương Tử Quân lại có phản ứng quá lãnh đạm về việc đầu tư của tập đoàn Đỉnh Duyệt.
Không, phải nói là vừa lãnh đạm vừa cương quyết, căn bản là thứ gì cũng không nhận. Lỗ Đỉnh Thành biết rõ bản kế hoạch của mình rõ ràng là sư tử há rộng miệng, thế nhưng hắn có điều kiện tiên quyết: Chính là mình bỏ ra hai mươi tỷ để đầu tư. Trừ mình ra có ai dám ném ra một số tiền lớn như vậy để đầu tư vào hạng mục đại hội thể dục thể thao trong tỉnh?
Nếu như chỉ vì nịnh nọt Vương Tử Quân, biết đâu Lỗ Đỉnh Thành sẽ bỏ qua bản kế hoạch này. Nhưng bây giờ chuyện đầu tư này còn liên quan đến phương diện tập đoàn Đỉnh Duyệt có chuyển hình trong tương lai hay không, vì vậy hắn không muốn buông tha, cũng không thể buông tha.
Lỗ Đỉnh Thành hạ quyết tâm và đứng lên nói: - Bí thư Vương, tập đoàn Đỉnh Duyệt chúng tôi có thành ý với phương diện đầu tư này, tôi cũng mong bí thư Vương có thể lựa chọn tập đoàn Đỉnh Duyệt chúng tôi.
Lỗ Đỉnh Thành nói rồi xòe tay ra nói: - Bí thư Vương, tôi cảm thấy kế hoạch của chúng tôi nhất định sẽ nhận được sự giúp đỡ của lãnh đạo.
Buổi sáng chủ nhật Triệu Hiểu Bạch vừa mới ăn sáng xong thì đi đến nhà Kim Chính Thiện. Thực tế nói ở phương diện cá nhân thì hắn không muốn đến sớm như thế, bất đắc dĩ là bố mẹ ép tới, hắn đành phải đến.
Những ngày qua Triệu Hiểu Bạch hầu như là làm việc liên tục, vất vả cả tuần, hắn rất muốn ở nhà ngủ một giấc cho thoải mái. Thế nhưng dì Hai lại gọi điện thoại đến, nói là muốn giới thiệu cho hắn một cô gái, nói là cuối tuần này gặp mặt.
Triệu Hiểu Bạch tất nhiên sẽ tình nguyện tự mình đi tìm bạn gái, thế nhưng dì Hai nói đó là theo ý bố mẹ hắn, thế nên hắn chỉ có thể làm theo mà thôi.
- Ôi, Hiểu Bạch, cháu đến rồi à? Đã ăn gì chưa? Dì Hai làm cho cháu nhé? Dì Hai của Triệu Hiểu Bạch là phó giám đốc thư viện thành phố Rừng Mật, mặc dù cũng có cấp bậc hành chính thế nhưng cuộc sống rất nhàn nhã. Thư viện vốn không phải là đơn vị gì bận rộn, đừng nói đến phương diện vị phó giám đốc này lại là phu nhân của bí thư thị ủy Kim Chính Thiện. Cần có người quan tâm chăm sóc bí thư Kim Chính Thiện, có thứ gì quan trọng hơn phương diện này, thế nên cuộc sống của dì Hai khá nhàn nhã thoải mái.
Triệu Hiểu Bạch bị dì Hai kéo vào phòng bếp, hắn vội vàng xin tha thứ: - Dì Hai, dì muốn cháu ăn nổ bụng chết sao? Cháu vừa ăn xong, ngài cũng không cần nấu nướng gì nữa.
- Này Hiểu Bạch, dì Hai thấy cháu gần đây có hơi gầy, có phải cường độ công tác quá lớn không? Vì con của mình không có ở nhà, thế cho nên lúc này tính mẫu tử của dì Hai được phát huy cao độ với Triệu Hiểu Bạch.
Triệu Hiểu Bạch sờ lên mặt mình rồi lắc đầu nói không có, nhưng dì Hai vẫn tiếp tục lải nhải: - Hiểu Bạch, có phải bí thư Vương của các cháu làm việc rất điên cuồng hay không? Cháu mới nhận công tác được hơn một tháng mà đã gầy như vậy rồi, nếu cháu thấy có áp lực thì nói với dượng, ông ấy đổi chỗ khác cho cháu.
Triệu Hiểu Bạch lắc đầu, sau một tháng làm thư ký thì hắn xem như đã được chứng kiến thủ đoạn của Vương Tử Quân. Bí thư Vương cũng không phải là người làm việc điên cuồng, nếu nói không khoa trương thì bí thư Vương rõ ràng là người biết hưởng thụ cuộc sống.
Dù là công tác đầu tư tiền triệu thì bí thư Vương cũng nhìn thấy rõ nặng nhẹ, trù tính sự việc cực kỳ tốt đẹp. Nếu so sánh với những lãnh đạo bận rộn tối ngày, cứ đến mười giờ sáng hằng ngày thì bí thư Vương đã xử lý xong các công tác thường vụ của mình.