Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2047: Thời điểm không nơi nương tựu thì nương nhờ em (1)




Vương Tử Quân đã ý thức được tình thế trước mắt không lạc quan, nhưng cũng không biết nó đến mức độ như vậy. Xuất hiện thế cục như thế cũng là vì dịch bệnh đã được khống chế, nhưng cũng không thiếu sự trợ giúp của nhiều người. Vương Tử Quân là người ở trong quan trường lâu năm, hắn căn bản không thể nói là chưa quen thuộc quan trường. Hắn tiến lên từng bước từ xã Tây Hà Tử, mỗi một bước tuy đều có cơ hội lọt vào mắt xanh của lãnh đạo, thế nhưng cũng không thể phủ nhận năng lực của hắn.

Cho đến bây giờ Vương Tử Quân không phải không thừa nhận có một câu nói quá đúng như thế này: "Người trong nước rất xấu xa, biện pháp đánh bại đối thủ tốt nhất chính là gậy ông đập lưng ông!" Biết đâu từ khi mình nhúng tay vào vụ này thì đối thủ đã đứng lên diễn một vở kịch rồi?

- Anh à, em nghe mẹ nói hai ngày qua bố liên tục mất ngủ. Lâm Dĩnh Nhi trầm mặc giây lát rồi nói với Vương Tử Quân.

Với vị trí hiện tại thì căn bản có nhiều chuyện làm cho Lâm Trạch Viễn cảm thấy mất ngủ, nhưng Vương Tử Quân không tự chủ được phải ôm đồm sự việc lên người mình. Sở dĩ phương án phòng chống dịch ở Nam Giang được thông qua là nhờ sự giúp đỡ của Lâm Trạch Viễn, tình huống hiện tại nếu Lâm Trạch Viễn cảm thấy vui vẻ mới lạ.

Vương Tử Quân cảm thấy rất áy náy, hắn chỉ có thể mở miệng an ủi Lâm Dĩnh Nhi: - Sự việc này cũng không gây ảnh hưởng đến chú Lâm, em cứ yên tâm.

- À, anh...Nếu anh không lo lắng gì thì tốt, em đã nói với chị Tiểu Bắc, chúng ta làm hàng xóm thật sự rất tốt. Lâm Dĩnh Nhi dùng giọng vui vẻ nói.

Vương Tử Quân thầm nghĩ nếu mình không làm quan thì cuộc sống có tiêu sái hơn hiện tại hay không? Biết đâu quyền lực là một món đồ tốt, khi anh ở trên độ cao nào đó thì căn bản sẽ không tự giác bị người ta tô điểm cho trở nên đẹp đẽ. Một khi anh rơi vào hoàn cảnh khó khăn, căn bản sẽ bị người người đổ ngã, đến lúc như vậy còn có ai thương yêu mình?

Lâm Trạch Viễn mất ngủ làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất áy náy, tuy hắn đi đến được vị trí hiện tại không hoàn toàn nhờ cậy vào Lâm Trạch Viễn, thế nhưng ảnh hưởng của Lâm Trạch Viễn căn bản là chỗ nào cũng có.

Vương Tử Quân luôn kính trọng Lâm Trạch Viễn, trong mắt hắn thì Lâm Trạch Viễn là một người công thành danh toại nhưng không quá kiểu cách nhà quan. Không biết từ bao giờ hắn cảm thấy Lâm Trạch Viễn ngoài việc nghiêm khắc với mình, giống như còn có trộn lẫn vài thứ gì khác. Hắn và Lâm Trạch Viễn đi lại với nhau tương đối gần, hơn nữa Lâm Trạch Viễn vô tình coi hắn là truyền nhân. Mặc dù đề tài này cũng không có người nào nhắc đến, thế nhưng hai bên ngầm hiểu lẫn nhau, được đại đa số tán thành.

Vương Tử Quân có chút không vui, hắn cúi đầu trầm ngâm giây lát, ánh mắt chợt rơi lên một bộ tranh thư pháp, đó là một bộ tranh chữ do Mạc lão gia tử tự tay viết cho hắn, nội dung: Một lòng vì công!

Lúc này Vương Tử Quân chợt cảm thấy cực kỳ cảm khái, hắn sở dĩ cố gắng thúc đẩy công tác hiện tại cũng là vì không muốn virus tiếp tục tàn phá bừa bãi gây nguy hại đến tính mạng của công dân.

Kết quả sự việc thật sự giống như nguyện vọng của Vương Tử Quân, không, phải nói là còn tốt hơn cả suy đoán của hắn, thế nhưng kết quả này lại bị người lấy làm cái cớ để tấn công hắn.

- Mình đã một lòng công tâm, cần gì phải quan tâm đến cái nhìn của người khác? Vương Tử Quân tự an ủi mình một phen, sau đó tiếp tục công tác thường ngày.

Buổi tối Vương Tử Quân từ chối hai lời mời, hắn chuẩn bị quay về nhà nghỉ ngơi. Mạc Tiểu Bắc còn chưa từ thủ đô quay về, hắn cảm thấy có chút vắng vẻ.

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị về nhà thì nhận được điện thoại của Liêu An Như.

Liêu An Như mời Vương Tử Quân dùng cơm ở thành phố Đông Hồng, hắn do dự giây lát rồi lái xe chạy đến điểm hẹn. Bầu không khí khá mát dịu, ngọn đèn dịu dàng từ bên trên chiếu sáng cả con đường làm cho lòng người bên dưới cảm thấy ấm áp. Những năm qua thành phố Đông Hồng phát triển theo từng ngày, thế nhưng điểm đáng khen chính là chú trọng tăng trưởng phát triển kinh tế thế nhưng cũng không quên văn hóa và môi trường. Dòng sông bao quanh thành phố giống như một người mẹ hiền lành có thể khoan dung tha thứ cho tất cả những gì đang diễn ra, hơn nữa còn mở rộng bàn tay giống như đón những đứa con ngoan về nhà ngủ.

Vương Tử Quân đi dọc theo con kênh bảo vệ thành phố đến địa điểm ước hẹn với Liêu An Như, hắn giật mình phát hiện địa điểm này cũng không phải là nhà hàng khách sạn gì, là một khu biệt thự đầy hoa rất đẹp.

Khi thành phố Đông Hồng tiến hành cải tạo con sông bao quanh thành phố, con đê bên sông hầu như trở thành một địa điểm hóng mát ngắm cảnh, hơn nữa ở bên cạnh có rất nhiều công viên, cỏ tươi hoa thơm đầy đường. Con đê đứng sừng sững bên cạnh sông, bên dưới là sóng nước lăn tăn, thỉnh thoảng có một con sóng ào đến vỗ vào ghè đá, có vài tán liễu khẽ phất phơ trong gió nhẹ. Tình cảnh trước mắt không khỏi làm cho người ta cảm thấy thán phục sự thành công khi cải tạo khuôn viên nơi này, phong cảnh hữu tình càng làm cho những khu biệt thự ở chung quanh có thêm sức quyến rũ khác lạ.

Một con đường trải nhựa nho nhỏ quanh co đưa đến một căn biệt thự xinh đẹp, Vương Tử Quân dừng lại bên ngoài cổng một lát, nói chung Liêu An Như đã chuẩn bị xong tất cả, bảo vệ nhanh chóng tiến lên chào và đưa hắn đi vào trong nhà Liêu An Như. Khi Vương Tử Quân đi vào trong biệt thự thì Liêu An Như không trang điểm mặc một bộ trang phục trong nhà nở nụ cười vui vẻ tiến lên chào đón.

Những năm qua Vương Tử Quân luôn gặp mặt Liêu An Như ở những nơi công cộng, bây giờ nàng xuất hiện trước mặt hắn với một bộ trang phục ở nhà, hắn giống như sinh ra cảm giác nối liền hai thế hệ, đây không phải là người vợ từng kết tóc se tơ với mình sao?

Tình cảnh quen thuộc càng làm cho Vương Tử Quân muốn tiến lên ôm lấy Liêu An Như vào trong lòng. Liêu An Như căn bản là quá xinh đẹp, vừa cứng rắn vừa dịu dàng nhã nhặn, cũng không còn sự diễm lệ khi xuất hiện trước mặt công chúng, bây giờ nàng là một người dịu dàng yên tĩnh khó có được. Nàng giống như đóa Đinh Hương ở Yên Chi Nam, yên lặng, nhàn nhạt và hàm súc, không chú tục tĩu và khoa trương.

Khi ánh mắt Liêu An Như tiếp xúc với ánh mắt của Vương Tử Quân, trên gương mặt nàng chợt bùng lên cảm giác yêu thương khó thể nào che giấu. Cảm giác yêu thương này giống như ánh mặt trời ấm áp làm cho người ta cảam thấy an tường thoải mái, làm cho tất cả mọi lo lắng mỏi mệt chất đống trong lòng tan thành mây khói, thể xác và tinh thần lao lực tột độ cũng tìm được sự phóng thích cực hạn của mình. Vương Tử Quân chỉ cảm thấy một xúc động bùng lên vây quanh người mình, hắn thật sự muốn chạy lên ôm cô gái kia vào trong lòng, thế nhưng một chút lý trí còn lại đã giúp hắn khống chế được chính mình.

- Anh đã về rồi. Liêu An Như nhìn Vương Tử Quân, trên gương mặt xinh đẹp mang theo vài phần vui sướng.

- Ừ, anh về rồi. Lời nói của Liêu An Như giống như kéo Vương Tử Quân về quá khứ xa xăm, khi đó hắn là một thầy giáo trẻ ở thôn Yên Chi Nam, còn nàng là một cô gái nội trợ hiền lành.

Mỗi khi Vương Tử Quân tan học về nhà, câu nói đầu tiên của Liêu An Như chính là: "Anh đã về rồi", câu trả lời của hắn chính là "anh về rồi!"