Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2041: Mượn mũ quan của anh một lát




Sáng sớm hôm nay vì có chuyện của thành phố Loa Hồ nên Vương Tử Quân không ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn đi kiểm tra công tác của thành phố Đông Hồng. Thành phố Đông Hồng căn bản chuẩn bị rất đầy đủ ở công tác phòng chống dịch, Vương Tử Quân đến kiểm tra và cảm thấy rất thỏa mãn.

- Trưởng phòng Vương, hôm nay ngài đại giá quang lâm đến thành phố Đông Hồng, căn bản là thể hiện sự quan tâm cao độ của lãnh đạo với công tác tổ chức của chúng tôi. Bí thư thị ủy Đông Hồng là Lưu Thành Lâm nở nụ cười tràn đầy nói với Vương Tử Quân.

Nếu so sánh với trước kia thì Lưu Thành Lâm bây giờ căn bản an phận hơn rất nhiều, tuy hắn cũng là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng hắn biết rõ sự chênh lệch giữa mình và vị lãnh đạo trẻ này, thế nên lời nói với Vương Tử Quân giống như khi đối diện với Diệp Thừa Dân và Lý Thừa Uyên.

Vương Tử Quân nếu không phải vì Lâm Dĩnh Nhi đã làm cơm sẵn và đang chờ thì căn bản tuyệt đối không từ chối lời mời dùng cơm của Lưu Thành Lâm, thế nhưng ngày mai Lâm Dĩnh Nhi đã phải đi, hắn căn bản chỉ có thể miễn đi lời mời của bí thư Lưu.

Nhưng khi Vương Tử Quân quay về văn phòng của phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn nhận được điện thoại của Trình Viên Lệ nói muốn cùng hắn thương lượng vài chuyện.

Trình Viên Lệ là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, công tác chủ yếu chính là thúc đẩy phòng chống dịch, bây giờ phương án đang được thúc đẩy đâu vào đó, cường độ công tác của nàng là như thế nào thì hoàn toàn có thể hiểu được.

Vương Tử Quân căn bản không từ chối lời mời của Trình Viên Lệ, khi hắn đi về đến phòng làm việc của mình, xe của Trình Viên Lệ cũng xuất hiện bên dưới văn phòng của phòng tổ chức tỉnh ủy.

Khi thấy gương mặt tươi cười nhưng có vài phần mỏi mệt của Trình Viên Lệ, Vương Tử Quân chợt cảm thấy trong lòng ấm lên. Tuy đây là công tác của nàng, thế nhưng sở dĩ người ta mệt mỏi như vậy có nguyên nhân là vì hắn cho ra lời đề nghị.

- Chị Trình, cũng không nên vội vàng công tác nhất thời, lúc cần cũng phải nghỉ ngơi cho thật tốt. Vương Tử Quân chờ Trình Viên Lệ ngồi xuống thì dùng giọng quan tâm nói.

Trình Viên Lệ tiếp nhận ly trà từ trong tay Du Giang Vĩ, sau đó nàng nói: - Trưởng phòng Vương, anh còn khuyên tôi nghỉ ngơi sao? Anh nhìn vào mắt của mình đi, đã có vài phần đỏ hồng, anh nên áp dụng câu nói như vậy lên người mình thì hay hơn.

Trình Viên Lệ nói như vậy cũng có ý nghĩa quan tâm đến Vương Tử Quân, thế nhưng điều này không khỏi làm cho trái tim của Vương Tử Quân nhảy dựng lên. Hôm nay vì sao mắt hắn lại đỏ như vậy? Điều này chỉ mình hắn biết rõ ràng, tuyệt đối không phải vì quá chú tâm đến công tác phòng chống dịch.

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân chỉ có thể dùng giọng chăm chú nói: - Chị Trình nói đúng, hai người chúng ta sau này nên cùng nhau nỗ lực công tác.

Vương Tử Quân nói xong những câu này thì cảm thấy nó tương đối không tín nhiệm, Trình Viên Lệ người ta mệt mỏi là vì công tác, mình căn bản không có tư cách so sánh với sự nỗ lực của người ta.

Cũng may những năm nay trưởng phòng Vương căn bản tu luyện da mặt dày rất mạnh, đã đến mức kim cương bất hoại. Chưa nói đến phương diện Trình Viên Lệ không nghĩ đến những hướng khác, dù là nghĩ đến những hướng khác cũng không làm gì được trưởng phòng Vương.

Sau khi nói thêm vài ba câu thì Trình Viên Lệ nghiêm mặt nói: - Trưởng phòng Tử Quân, chúng tôi triển khai mở rộng công tác phòng dịch theo đúng sự chỉ đạo của tỉnh ủy, anh có xem báo cáo của ngày hôm nay không? Số ca bệnh mới chỉ có bốn, căn bản giảm đi sáu so với ngày hôm qua.

Vương Tử Quân cười nói: - Tin tức quá tốt, xem ra hành động lần này của chúng ta có hiệu quả rõ ràng, hôm nay tôi đã bận rộn cho đến trưa còn chưa xem qua tư liệu báo cáo, lát nữa nhất định sẽ xem xét lại thật kỹ càng.

Nhưng nếu so sánh với bộ dạng vui vẻ của Vương Tử Quân thì vẻ mặt Trình Viên Lệ lại càng thêm ngưng trọng, nàng nâng ly nước lên uống một ngụm rồi nói: - Trưởng phòng Tử Quân, chuyện này dù là rất tốt, thế nhưng lại căn bản không quá tốt với tôi và anh.

Trình Viên Lệ cũng không nói quá rõ ràng, thế nhưng nàng tin tưởng với trí thông minh và tài trí của Vương Tử Quân, có thể nghe rõ nội dung câu nói của mình là gì.

Vương Tử Quân nhìn vào mắt Trình Viên Lệ, hắn không nói gì thêm. Hắn tất nhiên hiểu rõ Trình Viên Lệ nói như vậy là có nghĩa gì, bọn họ gióng trống khua chiêng làm công tác phòng dịch, thế nhưng báo cáo tình hình dịch bệnh lại có chuyển biến cực kỳ tốt đẹp và nhanh chóng. Tốc độ chuyển biến thế này có thể làm cho người ta cảm thấy hiệu quả công tác của bọn họ là quá rõ ràng, thế nhưng nếu mức độ mà quá nhanh như vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy sự việc là bé xé ra to.

Chuyện bé xé ra to sao?

Vương Tử Quân nghĩ đến tình cảnh kiếp trước của mình, không khỏi cười khổ. Nhưng lúc này hắn có thể nói được gì? Có thể dùng ký ức kiếp trước để an ủi Trình Viên Lệ được sao?

Vương Tử Quân cười cười rồi khẽ nói: - Chị Viên Lệ, tôi hiểu rõ người người đang mở miệng nói những lời không hay về công tác lần này, thế nhưng chỉ cần chúng ta ngồi vững, đi đường hoàng chính chính thì không sợ bọn họ nói bậy bạ, có vài người tình nguyện mở miệng nói này nọ, chúng ta cứ mặc xác bọn họ.

- Trưởng phòng Tử Quân nói rất đúng, chỉ cần chúng ta cảm thấy không thẹn với lương tâm là được. Trình Viên Lệ nói đến đây thì có chút do dự: - Nhưng có vài chuyện mà chúng ta không nên làm quá căng, phía thành phố Loa Hồ căn bản không coi trọng công tác phòng chống dịch, chúng ta nên tiến hành phê bình Lý Thông Viêm, yêu cầu bọn họ sửa đổi.

Vương Tử Quân không nói gì, lời đề nghị của Trình Viên Lệ căn bản không phải là không có lý. Tình hình bây giờ nhìn như bất lợi cho Vương Tử Quân, Lý Thông Viêm lại là phó chủ tịch thành phố, nếu thật sự miễn chức Lý Thông Viêm theo đung như quy định, như vậy sau này người ta sẽ có một thanh kiếm sắc để công kích nhóm người của mình.

Nhưng nếu cho ra thông báo phê bình, như vậy đoạn công tác của bọn họ xem như thất bại thảm hại, chỉ sợ cũng xem như là làm không công. Rất nhiều công tác là như vậy, nếu như tuyến trên nắm chặt thì bên dưới chấp hành nghiêm túc chăm chú, nhưng nếu một khi tuyến trên nới lỏng công tác, như vậy bên dưới sẽ không tiếp tục tốt đẹp như trước.

Bây giờ công tác phòng chống dịch đã có hiệu quả trọng đại, thế nhưng bỏ mười lấy chín, biết đâu chỉ cần có một lỗ hổng sẽ làm cho tất cả công tác thất bại trong gang tấc?

Bầu không khí trong phòng lúc này cực kỳ đè nén, Trình Viên Lệ nhìn gương mặt căng cứng của Vương Tử Quân, trong lòng cảm thấy bất an. Nàng cũng là người hiểu rõ Vương Tử Quân, tuy Vương Tử Quân không phải loại người thích cúi người khom lưng, thế nhưng có một số việc mà Vương Tử Quân cũng không quá kiên trì.

Trình Viên Lệ căn bản chưa từng tiếp xúc qua với phó chủ tịch Lý kia, nàng quan tâm đến chuyện này chỉ vì lo lắng những phong ba sẽ xảy ra sau đó. Dù sao thì nàng cảm thấy nếu như sự việc đã được thúc đẩy mạnh mẽ thế nhưng kết quả lại không xứng với nhưng hành động gióng trống khua chiêng vừa rồi.

Nếu như bây giờ miễn chức một vị phó chủ tịch thành phố, như vậy căn bản sẽ cho ra mưa gió như thế nào. Trình Viên Lệ cảm thấy công tác phòng chống dịch đã có được một giai đoạn thắng lợi, nới lỏng một chút cũng không có gì là sai.

- Chị Trình, tuy bây giờ báo cáo về công tác phòng chống dịch ngày càng tốt, thế nhưng tôi cảm thấy chúng ta cũng không thể buông lỏng, nếu không công tác của chúng ta trước đó sẽ là ném qua cửa sổ. Vương Tử Quân khoát tay áo chặn lời nói tiếp theo của Trình Viên Lệ: - Lúc này chị nên nghe lời của tôi, nếu như có vấn đề gì thì tôi sẽ là người phụ trách.

Trình Viên Lệ lúc này cũng không khỏi có chút thất vọng, nàng căn bản đến đây nói với Vương Tử Quân cũng không phải là vì ai là người chịu trách nhiệm, nàng muốn Vương Tử Quân nên căn cứ vào kết quả công tác hiện tại để xử lý vấn đề.

- Trưởng phòng Tử Quân, tôi vẫn đề nghị ngài nên suy xét lại một chút, dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ, xử lý không tốt chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến ngài sau này. Trình Viên Lệ cố gắng nói lời cuối cùng, tuy nàng biết dư âm của nó là không lớn, thế nhưng nàng vẫn phải cố gắng.

Trên mặt Vương Tử Quân lộ ra nụ cười ôn hòa, hắn có thể cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của Trình Viên Lệ, tất nhiên hắn sẽ cảm thấy rất vui vì có một người thật tình trợ giúp mình như vậy.

Nhưng Vương Tử Quân cũng không tiếp tục cho Trình Viên Lệ tiếp tục lên tiếng, hắn dùng giọng kiên trì nói: - Chị Trình, tôi đã quyết định rồi.

Trình Viên Lệ thất vọng rời đi, thế nhưng Trình Viên Lệ cũng không phải là vị thường ủy tỉnh ủy cuối cùng đến cầu tình cho sự kiện của thành phố Loa Hồ. Dưới sự thúc đẩy của phòng tổ chức tỉnh ủy, khi văn kiện về việc miễn chức đồng chí phó chủ tịch Lý sắp được cho ra lò thì thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Trịnh Thanh Tuyền đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân.

Trịnh Thanh Tuyền là thân tín của Diệp Thừa Dân, có thể nói đi đến Nam Giang đã ở vào trong danh sách cán bộ trong phái của bí thư Diệp, không ít người muốn tìm biện pháp tiếp cận Diệp Thừa Dân đều coi hắn là lối đi tắt cần ghé qua.