Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1991: Tai họa chó vàng ăn thịt chó đen




Chân Hồng Lỗi chợt đỏ mặt, vừa rồi hắn nói rất hay, những trách nhiệm gì nên gánh vác sẽ không bỏ qua, thậm chí còn yêu cầu tỉnh ủy hủy bỏ vị trí cục trưởng cục công an tỉnh của mình. Hắn nói như vậy chỉ là cho ra kế sách lấy lùi làm tiến, không phải là thật. Nhưng không ngờ bây giờ Lỗ Kính Tu lại nắm lấy đó để trả đũa, căn bản cắn ngược mình một cái mà không biết xấu hổ là gì.

Bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy không tín nhiệm cục trưởng cục công an tỉnh, đây là đả kích không nhỏ với một người như Chân Hồng Lỗi. Dù sao hắn cũng là cấp dưới của Lỗ Kính Tu, nếu tin tức này truyền ra bên ngoài, chỉ sợ sẽ sinh ra lực ảnh hưởng không tốt.

Nhưng lúc này Chân Hồng Lỗi không biết nói gì hơn, hội nghị thường ủy vốn chỉ là địa phương hắn có chút tư cách dự thính, hắn cần phải tuân theo đúng quy củ.

Cũng may Chân Hồng Lỗi cảm thấy khó chịu không thể đứng lên đáp lời thế nhưng có khối người muốn giải thích thay cho hắn. Chương Thu Mi khẽ cười một tiếng rồi nói: - Bí thư Lỗ, anh bảo vệ thủ hạ của mình như vậy thật sự là quá chu đáo, hèn gì có nhiều người nói ngài thường tình nguyện bảo vệ thủ hạ của mình trong công tác, có lẽ cục trưởng Chân sẽ cảm động rơi nước mắt vì sự bảo vệ của ngài, nếu không thì sự việc hôm nay anh ấy cũng khó tránh khỏi trách nhiệm.

- Được rồi, cũng không cần thảo luận về phương diện này, bây giờ đồng chí Lỗ Kính Tu đã thừa nhận sai lầm, như vậy điều cấp bách chúng ta cần làm lúc này là phải làm sao xử lý hậu quả cho tốt. Còn phương diện xử lý cụ thể, cần phải chờ cấp trên quyết định rồi nói sau. Diệp Thừa Dân đặt ly trà trong tay xuống rồi trầm giọng nói.

Diệp Thừa Dân nói với thái độ quá rõ ràng, đó là Lỗ Kính Tu đã gánh vác trách nhiệm, như vậy cũng không nên tiếp tục nắm chặt lấy những chuyện râu ria không chịu bỏ qua.

Diệp Thừa Dân xuất phát từ tâm tư bảo trì sự ổn thỏa, thế nhưng lại có nhiều người căn bản không muốn bỏ qua cơ hội lần này. Diệp Thừa Dân vừa nói xong thì chợt nghe Lý Thừa Uyên thản nhiên nói: - Tôi rất đồng ý với chỉ thị của bí thư Diệp, nhưng có một điều làm tôi cảm thấy nên coi trọng, đó chính là chúng ta cho ra bất kỳ quyết định gì cũng phải chống lại khảo nghiệp của thượng cấp.

Lý Thừa Uyên nói đến đây thì dùng giọng như cười như không nhấn mạnh: - Bây giờ chuyện này đã đưa tỉnh Nam Giang lên vị trí khó khăn, nếu như chúng ta cho ra một phương án xử lý không thuyết phục, như vậy xảy ra tình huống chó vàng ăn thịt chó đen, thượng cấp sẽ nghĩ thế nào về Nam Giang chúng ta? Ban ngành Nam Giang chúng ta nên tự xử thế nào? Những vấn đề này cần chúng ta phải suy xét. Lý Thừa Uyên nói không quá lớn thế nhưng giọng điệu lại vang vọng khắp phòng. Lúc này đám người Diệp Thừa Dân, Đậu Minh Đường, Hoắc Quang Lĩnh đều dùng ánh mắt sáng quắc giống như thấy kỳ đà cản mũi nhìn về phía Lý Thừa Uyên.

Diệp Thừa Dân căn bản có chút tức giận vì lời nói của Lý Thừa Uyên, đúng là hạng tiểu nhân chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Nhưng ánh mắt của Diệp Thừa Dân cũng không dừng lại trên người Lý Thừa Uyên quá lâu, lão đưa mắt nhìn Chử Vận Phong ngồi bên cạnh mình. Lý Thừa Uyên chỉ là phát pháo đầu tiên của Chử Vận Phong, lời nói của người này đại biểu cho ý nghĩ của Chử Vận Phong.

Ý nghĩ của phía đối phương chính là không được xử lý qua loa, không định tội Lỗ Kính Tu thì không chịu bỏ qua.

Không ép chết Vương Tử Quân thì thề không chịu bỏ qua, Diệp Thừa Dân nghĩ đến kết quả mà đám người Chử Vận Phong mong muốn, thế là cảm giác phẫn nộ dần tiêu tán. Lúc này tình cảm giữa Vương Tử Quân và mình căn bản dần tiêu tán theo gió, bây giờ Vương Tử Quân đang chọc họa, mình cần gì phải vạch mặt với đám người Chử Vận Phong, chủ động ôm lấy nghĩa vụ vốn phải thuộc về đối phương?

Hơn nữa chuyện này mình nếu không chịu buông tha, Chử Vận Phong cũng không buông tha, như vậy dù thế nào cũng không liên quan quá lớn đến mình. Hơn nữa nếu như quan hệ giữa hai người Chử Vương càng thêm ác liệt thì Nam Giang sau này càng dễ vận hành dưới tay của Diệp Thừa Dân lão.

Diệp Thừa Dân thầm cho ra quyết định, lão nhìn về phía Lý Thừa Uyên rồi nói: - Chủ tịch Thừa Uyên nói đúng, khi chúng ta tiến hành khẳng định và chối bỏ thì đều phải cho ra lý do cực kỳ xác thực, nếu chủ tịch Thừa Uyên đã nói như vậy, mong anh nói ra lý do với mọi người.

Đậu Minh Đường nắm chặt cây bút trong tay, tuy hắn không muốn thừa nhận nhưng sự việc đang phát triển theo chiều hướng xấu nhất. Chử Vận Phong vào thời điểm này không chịu buông tha cho Vương Tử Quân, cho dù Lỗ Kính Tu bây giờ có chống đỡ thế nào thì đối phương cũng không chịu buông tha.

Diệp Thừa Dân lên tiếng càng làm cho Đậu Minh Đường hiểu được suy tính của lãnh đạo là gì, đó là nếu các anh có ý muốn đấu với nhau, như vậy thì các anh cứ tự nhiên, tôi chỉ cần đứng ngoài làm trọng tài, tìm ra kết quả thuận lợi nhất là được. Hơn nữa các anh chiến đấu càng gay gắt dữ dội thì càng vui mà thôi.

Bây giờ những gì Đậu Minh Đường kỳ vọng vào Lỗ Kính Tu lại tăng lên, chỉ cần Lỗ Kính Tu không sơ sẩy vấp ngã, như vậy mọi chuyện vẫn tốt đẹp.

- Bí thư Diệp nói tôi cho ra lý do cụ thể, tôi đây cũng xin nói vài lời. Lý Thừa Uyên đặt bút trong tay xuống rồi nói với Chân Hồng Lỗi: - Cục trưởng Hồng Lỗi, trước khi vào phòng họp thì cục công an các anh đã tiến hành điều tra vụ này, bây giờ có mặt bí thư Diệp và các vị thường ủy, mong anh nói ra kết quả điều tra cho các vị lãnh đạo hiểu rõ ràng.

Cục công an tỉnh tự kiểm tra không khỏi làm cho hai mắt Lỗ Kính Tu chợt run rẩy. Khi hắn đang suy tư xem nên đối phó thế nào, Chân Hồng Lỗi đã đứng lên khỏi ghế rồi nhìn chằm chằm vào hắn. Lúc này hắn chợt cảm thấy ánh mắt của đối phương có gì đó là lạ, giống như đang trêu đùa mình..

Cục công an tỉnh tự cho ra kiểm tra thực tế giống như đọc bản thảo, Chân Hồng Lỗi lấy ra một tờ bản thảo, trước tiên thừa nhận sai lầm của mình, sau đó nói đến những phương diện tự kiểm tra và truy cứu trách nhiệm.

Đám người nơi đây trên cơ bản đều hiểu rõ vấn đề, bọn họ không khỏi coi thường thủ đoạn này của Chân Hồng Lỗi. Nhưng đám người ngồi đây đều là người thông minh, Lý Thừa Uyên cũng thông minh, mà Chân Hồng Lỗi cũng không kém.

Người thông minh cũng không phải thích làm những trò không có ý nghĩa, bọn họ đã đề xuất những ý kiến bất đồng, như vậy ít nhất cũng nói rõ bọn họ có chứng cứ vô cùng xác thực ở phương diện này.

Chân Hồng Lỗi đọc xong bản báo cáo tự kiểm tra và truy cứu của cục công an tỉnh, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc. Hắn buông bản thảo trong tay ra, sau đó nhìn về phía Diệp Thừa Dân rồi nói: - Bí thư Diệp, chỗ này của tôi có tư liệu tự kiểm tra và truy cứu, còn có một vài điều tra về các đơn vị tham gia hành động lần này. Sau khi liên hệ với những đơn vị kia, chúng tôi có được vài tư liệu, mong lãnh đạo xem xét.

Tuy sự việc xảy ra trong địa bàn tỉnh Nam Giang, thế nhưng không phải nói tất cả đơn vị đều thuộc sự chỉ huy của tỉnh Nam Giang. Đặc biệt là có vài đơn vị tham gia phối hợp hành động với cục công an thành phố Đông Hồng lần này càng phải thông qua quan hệ mới điều động được.

Lúc này Chân Hồng Lỗi lấy ra những tư liệu điều tra về các đơn vị kia, báo cáo như vậy không khỏi làm cho đám người nơi đây kinh ngạc. Vì bọn họ cũng cảm thấy đấu tranh lần này không chỉ liên quan đến Nam Giang, càng liên quan đến...

Không một ai lên tiếng, đám người nhìn về phía Chân Hồng Lỗi, nhìn vài trang tài liệu mà người này đang lấy ra. Tuy bọn họ biết với khoảng cách hiện tại của mình thì khó thể với tới quyền lực kia, thế nhưng bọn họ vẫn muốn được xem.

Lỗ Kính Tu chợt cảm thấy rất đau lòng, hắn đã biết được nội dung tư liệu mà Chân Hồng Lỗi đang cung cấp, những bản điều tra về các đơn vị kia căn bản càng có sức thuyết phục hơn tư liệu tự kiểm tra và truy cứu của cục công an tỉnh. Đối phương có thể thu những tư liệu kia vào trong tay, không, phải nói là đối phương thúc đẩy để những tài liệu kia được sinh ra, thế cho nên mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu, bọn họ sẽ không bỏ qua ý nghĩ đánh ngã Vương Tử Quân.

Đúng là quá cay độc, Lỗ Kính Tu nghĩ đến phương diện đối phương cố gắng bố cục để kéo Vương Tử Quân vào sự việc này, hắn không khỏi cảm khái, đồng thời trong lòng có chút phức tạp, giống như còn có chút mừng rỡ. Nhưng đó chỉ là cảm giác vui mừng vì cùng nhau xuống địa ngục mà thôi.

Đúng là khó trốn thoát đi được.