Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1983: Thế cuộc xoay vần (1)




Tên tài xế thấy Trịnh Uy Quân không nói lời nào mà leo lên xe, thế là cực kỳ căm tức, không khỏi mở miệng mắng những lời không sạch sẽ, vừa muốn đuổi Trịnh Uy Quân xuống xe. Lúc này Trịnh Uy Quân cực kỳ cấp bách, hắn móc một khẩu súng bên hông ra nghiến răng nghiến lợi quát lên: - Mày làm ảnh hưởng đến con tao, tao cho mày biết tay. Cây súng này là hàng thật hay hàng giả, để tao dùng mày thử nghiệm xem thế nào.

Viên tài xế kia thấy tình huống giương cung bạt kiếm, thé là không khỏi bị bộ dạng hung thần ác sát của Trịnh Uy Quân làm cho hoảng sợ, hắn lắp bắp cầu xin tha thứ: - Không cần phải...Anh đừng nóng, anh chỉ đường cho tôi, tôi sẽ đưa cha con anh đến bệnh viện.

- Anh chờ chút. Trịnh Uy Quân nói rồi vẫy vẫy tay với một cô gái mặc đồ ngủ ở bên đường, cô gái cũng leo lên xe, hai mắt cô gái sưng đỏ, giống như vừa mới khóc.

Tên tài xế nhanh chóng cho xe chạy đi, vài phút sau đã đi đến bệnh viện. Con trai của Trịnh Uy Quân nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, lúc này Trịnh Uy Quân giống như đã quá mệt mỏi, hắn co quắp ngồi xuống bên ngoài căn phòng đã đóng cửa.

- Người nhà của bệnh nhân giường bốn lẻ hai, trước tiên đóng tiền lệ phí. Một y tá đeo khẩu trang đi ra ngoài cửa hét lớn.

- Bao nhiêu tiền? Trịnh Uy Quân ngẩng đầu nhìn cô y tá rồi trầm giọng hỏi.

- Trước tiên đóng mười ngàn, ngày mai phải đóng thêm. Con trai anh sao lại thành ra như vậy? Bỏng nặng có thể ảnh hưởng đến tính mạng.

Mười ngàn? Lúc này Trịnh Uy Quân không có dù chỉ là một trăm đồng. Hắn nhìn ánh mắt nghiêm nghị của cô y tá, thế là không khỏi cảm thấy trong lòng cực kỳ ngột ngạt.

- Được, tôi sẽ đi đóng ngay. Trịnh Uy Quân dùng giọng mất hết sức lực nói.

- Bố, nếu không ngài tìm người bán con đi, người ta nói bây giờ con nít rất đáng tiền. Khi Trịnh Uy Quân đang cực kỳ lo lắng thì cô gái ở bên cạnh lên tiếng.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Uy Quân nghe cô bé gọi mình là bố, hắn không khỏi choáng váng, hai mắt chợt đỏ hoe. Hắn vuốt ve đầu cô bé, sau đó giả vờ điềm nhiên như không nói: - Con nói gì vậy? Bố nói cho con biết, chúng ta có rất nhiều tiền, nhất định sẽ cứu được em.

Cô gái nức nở đi đến gần, Trịnh Uy Quân càng cảm thấy cực kỳ khốn khổ. Lý trí nói cho hắn biết điều mình cần làm bây giờ là nhanh chóng rời đi. Căn nhà đã bị đốt cháy, thi thể của Mai Linh căn bản không còn nguyên vẹn, còn có dấu vết của những viên đạn được bắn ra, đám cảnh sát sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tìm đến nơi này.

Nhưng Trịnh Uy Quân có thể đi được sao? Hắn có thể vứt bỏ hai người con, mặc kệ chúng, đặc biệt la Tiểu Đôn Tử đã sắp chết đến nơi để cao chạy xa bay, để cho mình rời khỏi địa phương nguy hiểm này, như vậy mà được sao? Sau nhiều ngày ở cùng một gia đình có vợ có con, lúc này vị trí mềm mại nhất trong lòng hắn đã bị kích hoạt quá nặng nề.

Trịnh Uy Quân nhớ mỗi lần mình từ quán cơm về nhà muộn, Mai Linh căn bản khá tức giận, nổi nóng với hai người con, lại mắng Tiểu Đôn Tử nhiều nhất. Vì Tiểu Đôn Tử căn bản không nghe lời nàng, bị sai đến gọi bố về nhưng luôn chạy ra ngoài chơi cùng chúng bạn, căn bản quên luôn lời dặn của mẹ.

Mai Linh mắng rất lớn, cái gì cũng có thể mắng được, nhưng sau khi mắng được nửa giờ thì căn bản có thể quay về trạng thái ôn hòa. Khi tâm tình của nàng như mây đen thì căn bản sẽ có mưa gió sấm sét, thế nhưng mưa gió đến nhanh thì rút đi cũng nhanh, khi mọi người còn đang choáng váng vì bị mắng xối xả thì mây gió đã tản đi. Người phụ nữ này cho người ta một cảm giác gia đình ấm áp, hạnh phúc này có thể động chạm vào được, nàng rất yêu người đàn ông vừa mới đi vào đời mình là Trịnh Uy Quân.

Lúc này Trịnh Uy Quân ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, vẻ mặt khá hoảng hốt, bên trai liên tục vang lên những âm thanh xột xoạt, giống như những lời nỉ non lẩm bẩm của Mai Linh. Những chuyện đã trải qua trước kia và bây giờ giống như những con sâuchui vào trong lỗ chân lông của hắn, bây giờ hắn rất muốn nghe hơi thở của Mai Linh, nghe tiếng nói của nàng, thật ra từ đầu đến cuối nàng cũng chưa từng nói đã yêu hắn.

Nhưng yêu thương của Mai Linh dành cho Trịnh Uy Quân là khá nặng, rất đặc. Thời gian qua thật sự quá đẹp, đẹp đến mức có thể che đậy tất cả máu tanh, đến nổi Trịnh Uy Quân đã dung nhập vào cuộc sống mới của mình, tình nguyện bỏ qua những ký ức lộn xộn trước đó, hắn ném bỏ tất cả để tiếp nhận một cuộc sống như trang giấy mới trắng tinh của mình.

Những gì nên đến thì sớm muộn cũng sẽ đến, không bằng để cho nó có giá trị một chút. Mặt đất bệnh viện rất cứng nhưng Trịnh Uy Quân ngồi mà không cảm thấy khó chịu, trong lòng hắn có một ý nghĩ thần thánh, cây đuốc thần thánh này làm cho toàn thân hắn cháy lên hừng hực.

Trịnh Uy Quân cầm ra chiếc điện thoại đã tắt máy từ lâu của mình, hắn bấm một số máy vốn đã được mình cất giấu vào sâu trong ký ức.

Trịnh Uy Quân biết rõ mình sẽ gặp phải kết quả gì khi gọi điện thoại đi, thế nhưng hắn không hối hận. Hắn cảm thấy đời mình chỉ có một kết cục, mặc dù kết cục này không hoàn mỹ, thế nhưng nó cũng không tồi. Ít nhất khi những tên cảnh sát tuyên cáo án tử, hắn sẽ là một tên hung ác không gì không làm, nhưng cuối cùng hắn cũng có chút lương thiện, vẫn cứu sống được hai người con.

Dù thế nào thì quảng đời sau này của mình còn có chút giá trị, mặc dù người kia sẽ cho mình chết, thế nhưng trịnh uy quân tin tưởng nếu như giao hai người này vào rong tay đối phương, như vậy sẽ là lựa chọn cực kỳ yên tâm.

- Xin hỏi ai đang gọi điện thoại cho tôi vậy? Đầu dây bên kia vang lên giọng đàn ông lạ lẫm và thân thiết, Trịnh Uy Quân lập tức bị chinh phục bởi lời nói cực kỳ có sức cuốn hút của đối phương, hắn tin tưởng mình sẽ sắp xếp tốt cho hai người con của mình.

...

Sáng sớm mặt trời nhô lên cao, đối với những người mà mọi ngày vẫn phải lo toan cuộc sống của mình, luôn luôn lo lắng cải thiện bữa cơm của mình như dân chúng bình thường, bọn họ cảm thấy mặt trời hôm nay ngoài việc gay gắt hơn thì không có chút phương diện động lòng người.

Nhưng đối với những người đang công tác trong đơn vị nhà nước, hôm nay làm cho người ta cảm thấy cực kỳ áp lực, rất nhiều người tới lui với gương mặt trầm trọng, giống như có người đang nợ tiền bọn họ vậy.

Ngay cả những người quen biết nhau gặp mặt cũng chỉ khẽ gật đầu, cũng không dám nói nhiều đến những thứ khác. Bầu không khí thần bí và nặng nề này không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác bị đè nén.

- Chị Triệu, chị nói thật sao? Cục công an thành phố Đông Hồng chúng ta thật sự ra tay rồi sao? Trong phòng nghiên cứu chính sách của tỉnh Nam Giang, một nhân viên tuổi trẻ vừa mới thi đậu công chức không khỏi dùng giọng tò mò nói.