Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1972: Lục bình trôi ra biển, đời người có khi nào không gặp lại? (2)




Chử Vận Phong căn bản tán thưởng thật lòng với Vương Tử Quân, dù là phương diện năng lực hay bất kỳ điều gì khác, Vương Tử Quân căn bản là cực kỳ hiếm có. Thậm chí có thể nói Chử Vận Phong căn bản còn bội phục Vương Tử Quân ở khá nhiều phương diện.

Người này ở lại sẽ làm ra những cống hiến tuyệt vời cho sự phát triển của tỉnh Nam Giang, chỉ cần nhìn vào phương diện cải cách nhân sự thì thấy rõ hiệu quả là thế nào, nó căn bản thúc đẩy công tác của cả cấp ủy chính quyền trong tỉnh.

Khi nghe tin tổ điều tra đến Nam Giang thì Chử Vận Phong căn bản tìm hiểu kỹ những phản ánh về Vương Tử Quân, cũng làm tốt công tác cho ra ý kiến phù hợp về Vương Tử Quân với tổ điều tra.

Nhưng khi mà Chử Vận Phong còn chưa kịp thực hành những ý nghĩ của mình, có không ít người đi đến nhà lão, bọn họ đến để báo cáo công tác, thế nhưng thực tế lại muốn phản ánh thái độ ở sự kiện này.

Lý Thừa Uyên, Kim Hành Thuấn, Chương Thu Mi, đây là những người đi gần bên cạnh Chử Vận Phong, bọn họ đồng loạt tỏ thái độ làm cho Chử Vận Phong cảm thấy cực kỳ khó xử.

Khó xử thì khó xử nhưng Chử Vận Phong là người có quyết đoán khởi động thúc đẩy kinh tế Nam Giang, lão tuyệt đối không vì áp lực mà thay đổi nguyên tắc của mình. Lão cho rằng với lòng dạ của mình, sẽ tuyệt đối không bao giờ thông đồng làm bậy với đám người trốn sau lưng đào bẫy hại người.

Nhưng quan điểm này của Chử Vận Phong căn bản không thể không dao động, vì một người xuất hiện đã ảnh hưởng làm cho lão không thể không thay đổi.

Chử Vận Phong vẫn còn nhớ rõ nội dung cuộc trò chuyện với Thích Phúc Lai, lúc bắt đầu thì lão còn an ủi Thích Phúc Lai, nhưng khi mà đối phương lên tiếng than khóc chảy cả nước mắt, lão căn bản khó thể nào giữ được mình.

- Lão lãnh đạo, ngài nhẫn tâm để cho những người mãi công tác vì mình bị đối phương thay thế sao? Thích Phúc Lai hỏi một câu cực kỳ không cam lòng, một câu hỏi này căn bản làm cho Chử Vận Phong cực kỳ dao động.

Tuy Thích Phúc Lai phải gánh trách nhiệm của mình ở thành phố Lâm Hồ, thế nhưng Thích Phúc Lai nhận lỗi từ chức làm cho Chử Vận Phong cảm thấy áy náy, lão cảm thấy mình thật sự phải xin lỗi Thích Phúc Lai.

Thích Phúc Lai than khóc căn bản đã động đến đáy lòng Chử Vận Phong, lão nhớ khi mà Thích Phúc Lai rời khỏi nhà thì mình có thở dài một hơi, cho ra lựa chọn ở sự kiện này. Trong quan trường có thể nói là thiên biến vạn hóa, nếu không có sự kiện hôm nay, biết đâu sau này Chử Vận Phong không còn bất kỳ cấp dưới nào để kêu gọi đồng tâm hiệp lực?

Trước kia Chử Vận Phong làm gì cũng đường đường chính chính, nhưng lúc này lão đến trò chuyện với tổ điều tra lại không còn cảm giác như xưa.

Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là trong đầu không khỏi lóe lên hình tượng của Vương Tử Quân. Lão nghĩ đến Vương Tử Quân mà không khỏi an ủi mình: "Biết đâu Vương Tử Quân rời khỏi Nam Giang sẽ có không gian phát triển rộng lớn hơn, sẽ có địa phương áp dụng những phương án đổi mới của mình một cách hoàn thiện hơn?"

Chử Vận Phong cùng thư ký đi đến gian phòng đã được định trước. Xà Tiểu Cường tiến lên gõ cửa, chợt thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi ra. Khi người đàn ông kia thấy Chử Vận Phong thì tươi cười vươn tay nói: - Chào chủ tịch Chử.

Chử Vận Phong có chút lạ lẫm về người này, đối phương đi cùng lão vào nơi tiếp đãi rồi dùng giọng cung kính nói: - Chủ tịch Chử, vị này chính là cục trưởng Nguyễn, cũng là phó tổ trưởng tổ điều tra lần này.

"Cục trưởng Nguyễn?" Chử Vận Phong có chút sững sốt, sau đó hiểu vị này là người phụ trách của phòng tổ chức thượng cấp. Đối phương còn trẻ như vậy mà đã có cấp bậc giám đốc sở, nếu xuống tuyến dưới rèn luyện thì căn bản là tương lai tươi sáng.

Nhưng nếu so ra thì cục trưởng Nguyễn vẫn kém hơn Vương Tử Quân, Chử Vận Phong thầm cảm khái rồi nhanh chóng vươn tay ra nói: - Chào cục trưởng Nguyễn, chào mừng anh đến Nam Giang.

Nguyễn Chấn Nhạc nhanh chóng vươn hai tay rồi cười nói: - Chào chủ tịch Chử, chúng tôi phụng mệnh làm việc, kính mong chủ tịch Chử hiểu hơn cho công tác của chúng tôi, giúp đỡ nhiều hơn.

Chử Vận Phong và Nguyễn Chấn Nhạc trò chuyện với nhau rồi cùng đi vào phòng. Nếu như nói Chử Vận Phong gặp mặt và cảm thấy kinh ngạc về sự trẻ tuổi của Nguyễn Chấn Nhạc, Vương Tử Quân mà nhìn thấy Nguyễn Chấn Nhạc thì chắc chắn cũng khá khiếp sợ. Vương Tử Quân được gặp Nguyễn Chấn Nhạc cũng không phải là khi trò chuyện cùng tổ điều tra vào buổi chiều, mà chính là bữa tiệc tiếp đãi vào lúc giữa trưa.

Tuy Vương Tử Quân bây giờ gặp chút phiền toái nhưng vẫn là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, thế cho nên công tác của hắn vẫn còn phải tiếp diễn. Có một vị cán bộ lãnh đạo cấp phó bộ của bộ phận nhân sự đến kiểm tra công tác của phòng tổ chức tỉnh ủy, Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn cần phải ra mặt ở sự kiện tiếp đãi.

Vị cán bộ lãnh đạo cấp phó bộ kia đã đến tuổi chuẩn bị về hưu, lần này đến kiểm tra công tác của tỉnh Nam Giang cực kỳ có hứng thú với cải cách nhân sự, căn bản cực kỳ tán thưởng Vương Tử Quân.

Sau khi uống được vài ly, vị lãnh đạo kia đã nói chuyện thân cận hơn với Vương Tử Quân, càng có thêm chút tùy ý.

- Trưởng phòng Tử Quân, tôi thật sự rất kính ngưỡng đại danh của anh. Khi anh thúc đẩy phương án cải cách nhân sự, trưởng ban có thể nói cực kỳ hy vọng điều anh đến ban tổ chức trung ương, phụ trách công tác nhân sự. Vị lãnh đạo uống rượu đỏ mặt chợt cười nói với Vương Tử Quân.

Giữa trưa chỉ mở một bình rượu, Vương Tử Quân căn bản khống chế cực kỳ tốt, thế nhưng những người khác lại không quá tệ, thế cho nên sau khi đánh giá một phen thì chủ và khách đều vui vẻ.

Sau khi nghe lãnh đạo nói như vậy thì Vương Tử Quân nở nụ cười khiêm tốn nói: - Có thể đến công tác ở ban tổ chức trung ương chính là thành công mà tôi cầu còn chưa được, nếu lần sau gặp mặt trưởng ban Lưu ở cùng một đơn vị, tôi nhất định sẽ cảm tạ sự coi trọng của ngài.

- Ha ha ha, trưởng phòng Tử Quân, anh cung không cần khiêm tốn trước mặt tôi, chúng ta không phải là người ngoài. Bây giờ tôi nói với anh một câu, không biết khi nào thì anh sẽ là lãnh đạo của tôi, đến khi đó mong anh quan tâm giúp đỡ nhiều hơn. Vị lãnh đạo này nói ra những lời này thì không khỏi làm cho bầu không khí trở nên yên tĩnh, mọi người đều dùng ánh mắt kinh hãi nhìn hai vị lãnh đạo đang trò chuyện với nhau.

Tất cả mọi người đều biết rõ Vương Tử Quân không phải là người cô đơn, có người bao phủ ở bên trên, không ai đơn giản dám chuyển vị trí của hắn. Trên quan trường nếu bứt dây sẽ động rừng, cắt xương sẽ động gân, có người nào dám bỏ qua những lực lượng trong các mối quan hệ của người khác? Mỗi một vòng quan hệ chính là một thế lực chính trị, hơn nữa Vương Tử Quân căn bản là một người có vòng quan hệ cực kỳ tốt.