Phía thành phố Lâm Hồ cho ra quyết định tạm thời cách chức Triệu Địa Siêu, điều này làm cho tâm tính bình tĩnh của Vương Tử Quân có chút xao động.
Xem ra sự việc có chút phiền toái.
Sau khi tự nhận lỗi từ chức thì Thích Phúc Lai rời khỏi thành phố Lâm Hồ, tuy hắn đã từ chức nhưng cấp bậc vẫn còn, đến thành phố Đông Hồng thì hắn trở về thời gian nhàn nhã.
Vì không có chức vụ nên người đến quấy rầy Thích Phúc Lai cũng ít hơn, điều này làm cho hắn cảm nhận được cuộc sống thanh nhàn, đồng thời cũng có chút thất lạc. Trước kia hắn không dám về nhà, vì khi đó khách quý chờ chật cả nhà, thậm chí còn có người ngồi trong xe chờ ở trước nhà. Dù có vất vả như thế nào thì người ta cũng tình nguyện, chỉ vì muốn được gặp mặt hắn. Không ngờ lúc này hắn thất thế, rơi vào tình huống trước cửa vắng vẻ trong nhà lạnh tanh.
Thích Phúc Lai quen làm lãnh đạo thành phố Lâm Hồ, bây giờ có thời gian rảnh rỗi, căn bản làm cho hắn khó thể nào thích ứng được. Hắn luôn cảm thấy đồng hồ sinh học của mình được định hình sẵn, mỗi ngày thức dậy là ăn sáng, sau đó ngồi chờ trong nhà theo thói quen, nhưng căn bản không có thư ký và lái xe đến đón mình.
Mặc dù phương án xử lý Thích Phúc Lai chính là tự nhận lỗi từ chức, thế nhưng muốn tìm lại một chức vụ căn bản là không dễ dàng gì. Những hôm nay hắn thường đọc sách, hắn cảm thấy có hai câu nói rất hay, đó là triều đình thì lo cho dân, giang hồ thì lo cho quân. Nhưng lúc này triều đình của hắn không còn tồn tại, nhưng hắn vẫn còn thắm thiết quan tâm đến Lâm Hồ, kết quả cuối cùng chỉ là hắn có thái độ nhưng chỉ là cố gắng xen vào việc của người khác, bị người ta cười vào mặt mà thôi.
Khi tuyển người cho vị trí bí thư thị ủy Lâm Hồ, chủ tịch Chử từng trưng cầu ý kiến của Thích Phúc Lai, nhưng cuối cùng vị trí kia cũng không rơi vào trong tay người được Thích Phúc Lai đề cử là Lưu Vĩnh Cương, mà bị một người tên là Ngụy Triệu Bác căn bản không nghe danh nắm vào trong tay. Ngụy Triệu Bác này là một con ngựa đen từ nơi nào chạy đến?
Sự việc xảy ra chưa bao lâu thì Thích Phúc Lai căn bản đã hiểu rõ về Ngụy Triệu Bác như lòng bàn tay. Nghe nói người này học cùng chung một trường với Vương Tử Quân, thế là hắn không khỏi sinh ra xúc động muốn mắng Vương Tử Quân. Vương Tử Quân đúng là hạng chó hình người, bắt mình còn chưa yên lòng, bây giờ thì tốt, còn đẩy cả Ngụy Triệu Bác lên đài, không phải muốn nắm cả người của mình sao?
Vương Tử Quân nắm bắt mình, lại đẩy Ngụy Triệu Bác tiến lên thay thế, điều này không khỏi làm cho Thích Phúc Lai cực kỳ căm hận nhưng không làm gì được. Chủ tịch Chử không còn tín nhiệm hắn như dĩ vãng, đây mới là điều mà hắn sợ hãi nhất.
- Cũng vì mình không may mà thôi, nếu không sự việc sao lại liên lụy đến mình? Thích Phúc Lai nghĩ đến chuyện mình bị nắm bắt mà không khỏi an ủi bản thân như vậy. Ngày hôm qua xảy ra sự kiện Triệu Địa Siêu chất vấn Vương Tử Quân, tin tức rơi vào trong tai làm cho Thích Phúc Lai cảm thấy cực kỳ sung sướng, cũng phá lệ uống ba ly rượu mừng.
Nhưng đáng tiếc là Triệu Địa Siêu căn bản không làm cho Vương Tử Quân đau đớn, để cho người ta vào trận và thoát ra được, thoải mái vượt qua kiểm tra. Thích Phúc Lai thấy như vậy mà cảm thấy có chút tiếc nuối. Nhưng chỉ là như vậy thì hắn cũng thấy đã đủ, ít nhất cũng đã nói rõ ràng với mọi người, phía thành phố Lâm Hồ vẫn có lập trường kiên định về việc ủng hộ hay phản đối, vì vẫn còn nhiều người có thiên hướng về phía Thích Phúc Lai.
Sau khi uống xong ba ly rượu thì Thích Phúc Lai cảm thấy có chút nghi hoặc, theo những gì hắn hiểu thì gần đây Triệu Địa Siêu tuy trung thành và tận tâm với mình, thế nhưng người này rất giỏi thuận gió bẻ măng, tâm tư không đồng nhất. Sau khi mình rơi đài thì đối phương sẽ đứng lên một trường hợp công chúng để nói ra những vấn đề chua ngoa không cho Vương Tử Quân xuống đài sao?
Chẳng lẽ bình thường mình tán thưởng Triệu Địa Siêu, thế cho nên bây giờ đối phương bùng phát tâm lý cảm kích? Thích Phúc Lai nghĩ như vậy mà nhanh chóng chối bỏ, hắn biết rõ Triệu Địa Siêu là hạng người gì, căn bản không thể cho ra những hành vi như vậy.
Mặc dù có chút nghi hoặc nhưng Thích Phúc Lai vẫn rất vui sướng, có người bị mất mặt khi đến Lâm Hồ, căn bản là rất hay. Tuy hắn cũng không có lợi gì, thế nhưng nó vẫn đáng được ăn mừng.
- Tuýt tuýt tuýt. Tiếng còi xe vang lên, Thích Phúc Lai là một người xem như về hưu, việc hắn thích làm nhất là trốn trong nhà, cho dù có người kêu gọi thì cũng không đi ra.
Tiếng còi xe hơi làm cho Thích Phúc Lai cảm thấy phiền chán, cũng không muốn đi ra. Dù sao thì khi mà hắn còn đang ngồi trên vị trí chỉ điểm giang sơn, có ai dám khoa chân múa tay với mình? Hắn không thể chịu đựng được sự chênh lệch quá lớn giữa hiện thực và dĩ vãng, vì không muốn tâm tư tổn thương thế nên hắn luôn cố gắng ở trong nhà không đi ra ngoài.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, vợ Thích Phúc Lai hỏi một tiếng "ai vậy?", sau đó cửa mở ra. Một gương mặt với nụ cười xuất hiện trước mặt, Thích Phúc Lai nhìn người này mà không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Thích Phúc Lai cho rằng người này sẽ mãi không bao giờ tiếp tục xuất hiện trước mặt mình, nhưng bây giờ đối phương đã đến. Hắn kinh ngạc sau giây lát, cuối cùng kinh ngạc lại biến thành hưng phấn.
Thích Phúc Lai nhìn người kia rồi vươn tay ra nói: - Chử...Giám đốc Chử, anh sao lại đến đây?
Chử Ngôn Huy đưa hai con cá cho Thích Phúc Lai, sau đó cười nói: - Chú Thích, hôm nay tôi không tìm được chỗ nào dùng cơm, đặc biệt muốn được thưởng thức tay nghề nấu mì của dì, thế nên mới đến đây.
- Tốt, tốt, ăn mỳ, vợ, còn không mau làm chút mì cho Ngôn Huy. Thích Phúc Lai đã trấn tĩnh hơn một chút, hắn là bí thư thị ủy Lâm Hồ lâu năm, tất nhiên vẫn có vài phần tu dưỡng.
Vợ của Thích Phúc Lai đi xuống bếp, sau khi chồng rời khỏi chiếc ghế bí thư thị ủy Lâm Hồ, nàng đã biết được nhân tình ấm lạnh là như thế nào. Nàng rất hy vọng Thích Phúc Lai có thể Đông Sơn tái khởi, lúc này con trai của chủ tịch Chử đến càng làm cho nàng vui vẻ hơn.
Chử Ngôn Huy ngồi xuống đối diện với Thích Phúc Lai, hắn khẽ nói: - Chú Thích, những ngày qua chú uất ức nhiều rồi.
Thích Phúc Lai nở nụ cười tiêu sái, hắn lắc đầu nói: - Cũng không có gì là uất ức, chỉ là mình không làm tốt công tác, cũng không trách được người khác.
- Có lẽ chú hiểu bố cháu còn hơn cả cháu, ông ấy là người như vậy, mặt lạnh tim nóng. Tuy biểu hiện căn bản chỉ thị phê bình chú, thế nhưng trong lòng cũng rất khổ sở, những ngày qua hút thuốc nhiều hơn trước rất nhiều. Chử Ngôn Huy nhìn Thích Phúc Lai rồi trầm giọng nói.
Sau khi nghe nói Chử Vận Phong hút thuốc nhiều hơn trước thì Thích Phúc Lai không khỏi tỏ ra sốt ruột, hắn nói: - Ngôn Huy, cậu nên ở bên cạnh bố nhiều hơn, đồng thời phải khuyên nhủ anh ấy bảo vệ sức khỏe, nên hút thuốc ít lại thì hay hơn.
- Những ngày qua cháu và mẹ liên tục khuyên giải, thế nhưng tính tình của bố cháu là như vậy, chú cũng không phải không biết, bộ dạng lo nghĩ như vậy cũng không có mấy người dám khuyên. Chử Ngôn Huy thở dài, hắn trầm giọng nói: - Tôi cảm thấy bố phiền muộn có vài nguyên nhân đến từ chú Thích, hơn nữa còn là vì có người đang muốn gây sự trước mắt.