Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1933: Lo lắng ở thực lực




Sau khi đi vào địa điểm mà Đậu Minh Đường đã hẹn, Vương Tử Quân phát hiện nơi này cũng không phải nhỏ, là một cửa hàng được quy hoạch của chợ đêm, nơi đây có đầy người, tiếng la hét ồn ào liên tục vang lên.

Khi Vương Tử Quân đi đến cổng quán ăn, thư ký của Đậu Minh Đường đã chờ sẵn bên ngoài, khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì hắn nhanh chóng tiến lên nghênh đón: - Trưởng phòng Vương, bí thư Đậu đang ở bên trên.

Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đi theo thư ký của Đậu Minh Đường tiến lên hai tầng, sau đó đi đến đỉnh của tòa nhà.

Mái nhà không nhỏ nhưng lại chỉ có một chiếc dù lớn và một chiếc bàn, nhìn qua thấy thư thái hơn bầu không khí bên dưới rất nhiều, gió thổi lên người làm cho người ta sinh ra cảm giác thoải mái.

Đậu Minh Đường đang ngồi bên cạnh bàn đá, hắn nhìn nhóm người Vương Tử Quân đii đến thì cười cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân, hôm nay mọi người đến đây, tôi sẽ mời hai người nếm thử món nướng đặc sắc của thành phố Đông Hồng.

Vương Tử Quân tuy không biết rõ lúc này Đậu Minh Đường muốn làm gì, thế nhưng khách cũng phải đi theo chủ mà thôi. Hắn và Mạc Tiểu Bắc ngồi xuống, sau đó hắn nói với Đậu Minh Đường: - Bí thư Đậu, không ngờ nơi này còn có chỗ tốt như vậy.

- Ha ha ha, tôi cũng chỉ đến đây một thời gian mà thôi, nhưng này trưởng phòng Tử Quân, nếu như muốn ăn một bữa đặc biệt, tốt nhất cũng không phải là khách sạn lớn, mà phải là quán ăn nhỏ. Đậu Minh Đường nói rồi chỉ vào quán nướng bên dưới nói: - Anh nhìn thấy không, nơi này khá đơn sơ, nhưng lại bán buôn cả đêm cực kỳ bận rộn, tất nhiên quán bọn họ phải có vài món đặc biệt.

Đậu Minh Đường nói rồi quay sang Mạc Tiểu Bắc đang ngồi lẳng lặng bên cạnh: - Em gái, tôi đã quấy rầy hai vợ chồng đi dạo phố, thật sự là tội đáng chết, chút nữa mọi người cứ mặc sức gọi món, chỉ cần vui vẻ là được.

Khi làm việc thì Đậu Minh Đường là người nói năng cực kỳ thận trọng, thế nhưng lúc này hắn lại phát huy cao độ bộ mặt ẩn giấu của mình. Nếu như là người không biết thân phận của hắn, còn tưởng rằng hắn là một người chú nhà bên.

Nhưng Đậu Minh Đường có nói lời vui vẻ cũng xem như tìm lầm người, Mạc Tiểu Bắc bây giờ căn bản là khá hòa nhã phóng khoáng, thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là thay đổi tính nết, thế cho nên chỉ cười nhạt với những lời của Đậu Minh Đường mà không có đáp lại bất kỳ lời nào khác.

Vương Tử Quân khẽ vỗ lên tay Mạc Tiểu Bắc, sau đó hắn cười nói với Đậu Minh Đường: - Bí thư Đậu, Tiểu Bắc thích ăn hải sản nhất, vừa rồi hai người chúng tôi còn định đi đâu dùng vài món, cũng không ngờ đúng lúc trời mưa.

Khi ba người đang trò chuyện thì một người đàn ông trung niên béo lùn ục ịch chạy đến, hắn đi đến bên cạnh Đậu Minh Đường rồi dùng giọng cung kính nói: - Dượng, vừa rồi cháu ra ngoài làm chút chuyện, cũng không biết ngài đến.

Đậu Minh Đường cũng không giới thiệu Vương Tử Quân, hắn chỉ vào người đàn ông bên cạnh rồi nói: - Đây là đứa cháu của chị dâu, nó học nghề nấu nướng, bây giờ dựa vào chính mình để nuôi sống mình, thế nhưng lại được nhiều tiền hơn chúng ta.

Người kia vốn cho rằng Vương Tử Quân cũng là hậu bối của Đậu Minh Đường giống như mình, lại không ngờ Đậu Minh Đường nói dì của mình là chị dâu của đối phương. Đậu Minh Đường nói như vậy rõ ràng đã chứng tỏ thân phận giữa hai bên, thế nên người đàn ông kia cũng không biết nói gì hơn, chỉ có thể gọi Vương Tử Quân là chú.

Người đàn ông trung niên cảm thấy gọi một người còn trẻ như vậy là chú thì căn bản khó nên lời.

Khi trong đầu đang lóe lên nhiều ý nghĩ thì chợt nghe Vương Tử Quân cười nói: - Bí thư Đậu, anh nói như vậy thì tôi không đồng ý, vợ tôi căn bản là người có tiền.

Mạc Tiểu Bắc vốn lẳng lặng nghe hai người Vương Tử Quân và Đậu Minh Đường trò chuyện với nhau, bây giờ không ngờ Vương Tử Quân lại nhắc đến mình. Sau khi nghe chồng khích lệ mình trước mặt người ngoài, nàng không khỏi cảm thấy có vài phần ngọt ngào.

Đậu Minh Đường biết rõ chuyện của Mạc Tiểu Bắc, nhưng lúc này hắn không kịp phản ứng, chợt nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì không khỏi vỗ đầu cười nói: - Ha ha, tôi thật sự đã quên, đừng nói là tiểu tử này mở quán nướng, cho dù mở quán khắp Nam Giang cũng vẫn kém em gái.

- Bí thư Đậu quá khen rồi. Mạc Tiểu Bắc cuối cùng cũng nói tiếp lời Đậu Minh Đường.

Sau khi gọi vài món cực kỳ đặc biệt của quán hải sản nướng, Đậu Minh Đường gọi cả đồ uống cho Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc. Thân phận của Đậu Minh Đường là quá rõ ràng, mặc dù quán nướng bận túi bụi nhưng các món ăn vẫn được đưa ra với tốc độ nhanh nhất.

Lúc ra khỏi nhà thì Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đã dùng cơm, nhưng khi mà Tiểu Bảo Nhi về thủ đô nghỉ hè thì cơm tối của cả hai càng thêm đơn giản. Bây giờ bọn họ đi ra đường, ngửi mùi hương món nướng, chợt cảm thấy có hơi đói.

Mạc Tiểu Bắc ăn hai con mực nướng, lúc này Đậu Minh Đường nâng ly rượu lên nói: - Trưởng phòng Tử Quân, bữa cơm này cũng không đơn giản là mời anh ăn hải sản nướng, anh ăn nhưng còn phải hỗ trợ tôi. Hai ngày nữa tuyến trên cho tôi tham gia một tổ khảo sát, anh cũng biết tôi đến mùa hè thì không thích vận động nhiều, thế nên cũng thấy có chút chán ngẩm.

Đậu Minh Đường nói rất có ý nghĩa thế nhưng lại quá rõ ràng, Vương Tử Quân nghe sao lại không hiểu cho được? Hai ngày tới nếu như Vương Tử Quân theo tổ khảo sát rời khỏi Nam Giang, như vậy sẽ có thể giải quyết gọn gàng vấn đề khó khăn của mình vào lúc này.

Chỉ cần Vương Tử Quân tham gia tổ khảo sát, như vậy không có ai có thể nói gì được hắn, nhưng hắn lại thật sự không muốn tham gia tổ khảo sát này.

Dù Vương Tử Quân thật sự không nắm chắc, không nắm bài tẩy trong tay thì hắn cũng không lùi bước. Hơn nữa bây giờ hắn căn bản đã nắm được bài tẩy của mình.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Đậu Minh Đường, sau đó hắn cười nói: - Bí thư Đậu, anh nên cho người khác đi thay mình, hai ngày tới tôi sẽ không rời khỏi Nam Giang.

Vương Tử Quân không phải là người dễ dàng thuyết phục, điều này Đậu Minh Đường căn bản là hiểu quá rõ. Hắn cực kỳ hiểu rõ cảm nhận của Vương Tử Quân vào lúc này, nếu như lên tiếng khuyên bảo khó tránh khỏi phương diện làm cho Vương Tử Quân hiểu lầm mối quan hệ giữa mình và Thích Phúc Lai, thế nên phải luôn đắn đo xem xét. Hắn nâng ly lên cụng với Vương Tử Quân rồi nói: - Trưởng phòng Tử Quân, anh nghe tôi một câu, có đôi khi có vài vấn đề mà chỉ cần lùi một bước trời cao biển rộng. Tuy bây giờ nhìn qua có vẻ khá cứng nhắc, thế nhưng với lực ảnh hưởng của anh ở Nam Giang, nó có là vấn đề gì chứ?

- Thích Phúc Lai cho người đưa thiệp mời, điều này nói rõ đã chột dạ, nếu không cũng không hao tổn tâm tư để mở ra hành lang phát triển kinh tế, mà người ta nhận thiếp mời cũng không vội vàng đến trợ uy cho hắn. Đậu Minh Đường nói, Vương Tử Quân nghe mà cảm thấy rất có lý. Hắn cười cười nói" - Bí thư Đậu, tôi cũng hiểu những điều này, nhưng anh yên tâm, chuyện này đối với tôi thì không có vấn đề gì. Đồng thời tôi cũng cảm thấy có hứng thú với hành lang phát triển kinh tế, người ta đã cho ra một trận chiến lớn, nếu tôi không tham gia thì chẳng phải mất toi công sao?

Đậu Minh Đường thật không ngờ bây giờ Vương Tử Quân còn có tâm tư như vậy, hắn không khỏi cười khổ. Lần này hắn sắp xếp cho Vương Tử Quân đi khảo sát cũng không nắm chắc, nhưng hắn bắt buộc phải khuyên Vương Tử Quân.

Bây giờ xem ra Đậu Minh Đường không cần phải khuyên nữa.

Khi hai người đàn ông đang yên lặng uống rượu, bọn họ đều không phát hiện gương mặt của Mạc Tiểu Bắc có chút biến đổi.[/CHARGE]