Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1924: Nhiều người cùng nhấc kiệu hoa, nhiều kèn trống vang khúc khải hoàn ca (thượng) (1)




Lúc này Diệp Thừa Dân hy vọng có thể tăng cường đoàn kết với Chử Vận Phong, Vương Tử Quân lại cho ra lời đối nghịch, điều này làm cho Đậu Minh Đường cảm thấy kết quả không quá khả quan.

Vương Tử Quân tiễn chân Đậu Minh Đường và cảm thấy bầu không khí khá yên tĩnh, lúc này ngoài một vài công tác thường ngày, căn bản không còn ai đến quấy rầy hắn. Vương Tử Quân suy tư về lời nói của Đậu Minh Đường, cảm thấy tâm tình dễ dàng hơn một chút.

Vương Tử Quân đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ khi quyết định cho ra phương án truy cứu trách nhiệm cán bộ, biện pháp sắc bén của hắn chưa chắc sẽ được thông qua, thế nhưng hắn không hối hận. Lần này hắn cũng không phải chỉ đánh lên một mình Thích Phúc Lai, hắn căn bản muốn làm cho những người phải phụ trách trách nhiệm một đòn cảnh cáo lên đầu.

- Giang Vĩ, thu thập một chút, chúng ta đến thành phố Ô Phổ một chuyến, hai ngày trước Mạnh Chí Đạo nói thành phố bọn họ xây dựng rất tốt, chúng ta đi khảo sát xem thế nào.

Du Giang Vĩ đã nhận được tin tức, hắn là thư ký của Vương Tử Quân thế nên căn bản rất kiêu ngạo vì lãnh đạo của mình ở sự kiện, đồng thời trong lòng cũng có chút lo lắng. Dù sao bây giơ lãnh đạo của mình cũng không có được quá nhiều sự giúp đỡ, nếu như bị phủ quyết, căn bản tạo nên ảnh hưởng không tốt.

Đào Nhất Hành và Đậu Minh Đường liên tiếp đi đến khuyên bảo cũng không khỏi loàm cho Du Giang Vĩ cảm thấy sợ hãi. Vừa rồi khi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn chợt phát hiện lãnh đạo của mình đang lẳng lặng ngồi đó, rõ ràng là trưởng phòng Vương có khá nhiều cảm xúc.

Lúc này Vương Tử Quân còn có tâm tư đi đến thành phố Ô Phổ, điều này làm cho Du Giang Vĩ cực kỳ vui mừng. Mặc kệ trưởng phòng Vương cho ra lựa chọn gì, lúc này lãnh đạo còn có thể đi ra ngoài, không khỏi làm cho hắn cảm thấy hưng phấn.

Vài phút sau Vương Tử Quân ngồi lên một chiếc xe Audi màu đen và chạy ra khỏi khu văn phòng tỉnh ủy, lúc này có không biết bao nhiêu người đang nhìn về phía chiếc xe của hắn.

Diệp Thừa Dân đứng trên lầu nhìn xe của Vương Tử Quân chậm rãi rời đi, lão nhíu mày, sau đó nói với Đào Nhất Hành: - Biết rõ lần này trưởng phòng Vương đi đâu không?

Đào Nhất Hành vừa rồi báo cáo tình hình đi gặp Vương Tử Quân cho Diệp Thừa Dân, bây giờ nhìn vào vẻ mặt của bí thư, hắn cảm thấy tâm tình của lãnh đạo không được tốt. Sau khi nghe lãnh đạo hỏi như vậy, ánh mắt hắn không khỏi nhìn về phía chiếc xe đang chạy đi như bay bên dưới.

- Bí thư, tôi không biết, vừa rồi khi trò chuyện với trưởng phòng Vương thì anh ấy cũng không có ý đi ra ngoài. Đào Nhất Hành căn bản có vài suy đoán về Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại không muốn nói ra.

Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, lão đi qua đi lại vài bước, sau đó mới trầm giọng nói: - Nhìn từ góc độ bản thân, anh cho rằng Thích Phúc Lai nên bị xử phạt không?

- Bí thư, trách nhiệm là khó tránh khỏi, thế nhưng nhận lỗi từ chức thì có vẻ hơi làm lớn chuyện. Đào Nhất Hành suy đoán ý nghĩ của Diệp Thừa Dân rồi khẽ nói.

Diệp Thừa Dân cũng không nói tiếp, lão trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chuyện này tạo nên ảnh hưởng ác liệt, nếu như Thích Phúc Lai không có liên quan thì căn bản là không ai tin. Nhưng nếu như tôi nhìn chằm chằm vào khuyết điểm của anh ấy mà không buông tha, như vậy căn bản là không làm tốt công tác đại cục, làm khó cho sự phát triển của Nam Giang.

"Làm tốt công tác đại cục!" Đào Nhất Hành khẽ gật đầu, hắn biết rõ lúc này quan trọng nhất là đại cục, tất nhiên là sự hợp lực cùng nhau thúc đẩy công tác của Diệp và Chử.

Diệp Thừa Dân đặt phương diện này lên độ cao tuyệt đối, điều này nói rõ lão căn bản không giúp đỡ Vương Tử Quân. Nếu không có sự giúp đỡ của Diệp Thừa Dân, Đào Nhất Hành cảm thấy chuyện này khó có dư âm quay về.

- Cán bộ trẻ tuổi thường là máu nóng xông lên đỉnh đầu, xúc động dễ dàng làm ma quỷ. Diệp Thừa Dân thở dài một hơi, sau đó nói với Đào Nhất Hành: - Anh hủy bỏ những sắp xếp vừa rồi của tôi, nếu anh ấy quyết định lấy trứng chọi đá, như vậy dứt khoát mặc kệ anh ta.

Nếu so sánh với bộ dạng lạnh nhạt của Diệp Thừa Dân, tâm tình của Chử Vận Phong lại cực kỳ không tốt. Tuy lão cảm thấy chắc chắn có người đề xuất lời dị nghị ở sự kiện của Thích Phúc Lai, thế nhưng lão không ngờ ý kiến của Vương Tử Quân lại ác liệt như vậy, ép Thích Phúc Lai phải nhận lỗi từ chức.

Chử Vận Phong là lão lãnh đạo của Thích Phúc Lai, lão hiểu năng lực của người này, lão cảm thấy đối phương có thể tiếp tục đảm nhiệm vị trí bí thư thị ủy Lâm Hồ.

Bây giờ thành phố Lâm Hồ có một sự kiện ác liệt xảy ra, nhưng căn cứ vào đó lại làm mất mũ quan của một đồng chí có khả năng và có nhiều cống hiến, như vậy Chử Vận Phong cảm thấy rất bức bối, rất nén giận.

Nhìn từ phương diện thái độ của hội nghị thường ủy, Diệp Thừa Dân đứng về phía Chử Vận Phong, giúp đỡ lão ở phương diện này. Điều này làm cho Chử Vận Phong cảm thấy vui mừng, nhưng nếu như quy chế truy cứu trách nhiệm cán bộ được thông qua, căn bản sẽ tạo nên lực ảnh hưởng không nhỏ với Thích Phúc Lai.

- Chủ tịch Chử, vừa rồi bí thư Thích của thành phố lâm hồ có gọi điện thoại đến nói có vài phương diện công tác cần được báo cáo với ngài. Xà Tiểu Cường khẽ đi vào trong phòng rồi báo cáo với Chử Vận Phong.

Thích Phúc Lai báo cáo với mình, bây giờ còn gì mà báo cáo với mình? Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Chử Vận Phong khoát tay áo với Xà Tiểu Cường: - Cậu nói cho anh ấy biết rõ, bây giờ tôi đang bận, hai ngày trước tôi vừa nghe báo cáo về thành phố Lâm Hồ, cũng không cần anh ấy đến báo cáo lại.

Xà Tiểu Cường cung kính đồng ý một tiếng rồi rời đi, đúng lúc này Chử Vận Phong lại khoát tay áo cho hắn dừng lại rồi nói: - Cậu nói cho anh ấy biết, bây giờ chuyện quan trọng nhất của anh ấy là thành thật làm tốt công tác của mình, còn phương diện khác không cần lo lắng.

Xà Tiểu Cường có quan hệ không tệ với Thích Phúc Lai, vừa rồi Thích Phúc Lai gọi điện thoại và thật sự nói vài lời yêu cầu trợ giúp. Khi Xà Tiểu Cường nghe chủ tịch Chử nói không muốn gặp Thích Phúc Lai, hắn có chút do dự nên nói giúp cho Thích Phúc Lai như thế nào, bây giờ nghe chủ tịch Chử nói như vậy, hắn cảm thấy mình có thể báo cáo kết quả tốt cho Thích Phúc Lai.

Thậm chí có thể làm cho Thích Phúc Lai biết được biểu hiện tốt đẹp của chủ tịch Chử Vận Phong.

Xà Tiểu Cường thầm vui mừng, nhưng biểu hiện lại cực kỳ bình thường. Khi hắn chuẩn bị khẽ rời đi khỏi phòng làm việc của Chử Vận Phong, lúc này bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa. Hắn có chút sững sốt, sau đó nhanh chóng đi ra.

- Chủ tịch, ngài có việc gì bận rộn không? Lý Thừa Uyên khẽ gật đầu với Xà Tiểu Cường rồi lớn tiếng nói với Chử Vận Phong.

Lý Thừa Uyên là trợ thủ của Chử Vận Phong, hắn có biểu hiện cực kỳ tiêu sái tự nhiên trước mặt Chử Vận Phong. Hắn ngồi xuống đối diện với Chử Vận Phong, sau đó cười hì hì nói với Xà Tiểu Cường đang pha trà: - Tiểu Cường, pha cho tôi loại trà lần trước, tôi cảm thấy hương vị của nó rất ngon.

- Chủ tịch, hôm nay thật sự có người không biết mình đã ăn bao nhiêu cơm, anh Thích có sai lầm ở phương diện này, thế nhưng những lời nói của người ta căn bản là mượn cơ hội trả thù. Lý Thừa Uyên căn bản không kiêng kỵ Xà Tiểu Cường, hắn lớn tiếng nói với Chử Vận Phong.

Chử Vận Phong biết rõ người ta trong miệng Lý Thừa Uyên là ai, lão nhìn vẻ mặt tức giận của Lý Thừa Uyên rồi trầm giọng nói: - Thừa Uyên, nói như vậy là quyền lợi của người ta, anh không nên nói lung tung.