Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1922: Gió mạnh buồn căng thuyền đi xa, mực đậm màu đen phổ thơ ca (1)




Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên mặt Lý Thừa Uyên, hắn không lên tiếng. Lý Thừa Uyên tự cho rằng mình đã át đi sáng vẻ kiêu ngạo của Vương Tử Quân, thế nên giọng nói càng thêm trầm ổn: - Chúng ta nên căn cứ vào nguyên tắc trị bệnh cứu người với các đồng chí phạm sai lầm, không phải đánh một gậy chết tươi. Nếu như không phân biệt tốt xấu mà miễn chức tất cả, không phải làm tổn thương tính tích cực của các đồng chí sao?

- Tôi nhắc nhở mọi người đừng quên, chúng ta sử dụng cán bộ phải cho bọn họ cơ hội, cho người có khả năng đi ra sân khấu, cho người có năng lực được ca ngợi, dùng người không nên cố gắng bày ra nguy cơ. Tôi cho rằng mỗi một cán bộ đảng viên đứng giữa hai phương diện thành tích cá nhân và lợi ích quần chúng cần duy trì một xuất phát điểm: Lợi ích của quần chúng là không nhỏ, lợi ích của nhân dân lớn hơn trời. Mỗi khi tỏ thái độ, mỗi khi cho ra quyết sách thì nên có chút lo lắng, cẩn thận, chỉ như vậy mới có thể một lòng vì công tác, chấp chính vì dân. Vương Tử Quân chờ Lý Thừa Uyên nói xong thì dùng giọng có khí phách nói: - Nếu như phạm vào sai lầm không thể tha thứ, cần phải hạ quyết tâm để nghiêm trị. Để cho trái tim bọn họ băng giá còn hơn mất đi lực tin vào xử lý công, làm cho trái tim nhân dân băng giá. Hơn nữa tôi cho rằng đó là yêu cầu cao độ, mỗi một cán bộ đảng viên cần treo lên đầu mình một thanh kiếm, hơn nữa nó phải sắc bén làm cho người ta e sợ. Nhìn từ góc độ biện chứng, đây cũng không phải làm cho trái tim mọi người băng giá, mà là bảo vệ và nhắc nhở với cán bộ đảng viên, ngăn ngừa bọn họ rơi vào vực sâu không thể tha thứ.

Lý Thừa Uyên muốn mở miệng phản bác nhưng Vương Tử Quân nói mỗi một câu giống như làm cho hắn không thể nào cho ra bất kỳ ý kiến gì trái ngược được. Lúc này những vị thường ủy tỉnh ủy khác ngồi trên vị trí của mình chỉ có thể đưa mắt nhìn lẫn nhau, không ai lên tiếng.

Diệp Thừa Dân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, cảm thấy mình bây giờ có hai lựa chọn cực kỳ khó khăn: Một là một đao chém đứt tất cả dây rối, không nói hai lời mà trực tiếp áp chế đề nghị của Vương Tử Quân; hoặc là mình nên đặt chuyện này xuống.

Nếu như mình áp chế sự việc, như vậy trách nhiệm chủ yếu sẽ rơi lên đầu mình; nếu như không vung đao chặt đứt, chuyện xấu đang còn khá nhiều ở phía sau.

Diệp Thừa Dân có chút do dự, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Diệp Thừa Dân đang ngồi bên cạnh. Chử Vận Phong là lão lãnh đạo của Thích Phúc Lai, lúc này người nên lên tiếng phải là Chử Vận Phong. Chỉ cần Chử Vận Phong cho ra ý kiến, chính mình nên nói vài lời biết thời biết thế là được.

- Chủ tịch Chử, anh có ý kiến gì với lời đề nghị của trưởng phòng Vương hay không? Diệp Thừa Dân trầm ngâm giây lát rồi chuyển dời chủ đề lên người Chử Vận Phong.

Lúc này đầu óc Chử Vận Phong đang xoay chuyển như biển động, lão không ngờ sự việc lại tiến triển đến mức độ này. Thích Phúc Lai đáng bị trừng phạt, thế nhưng như vậy là quá nặng.

Thích Phúc Lai là cán bộ do một tay Chử Vận Phong đề bạt, lão căn bản có cảm tình với thủ hạ của minh. Hơn nữa những năm qua Thích Phúc Lai luôn làm theo mệnh lệnh của lão, chỉ cần lão ho khan một tiếng thì Thích Phúc Lai sẽ cho rằng Nam Giang có động tĩnh lớn. Hơn nữa đánh giá khách quan thì Thích Phúc Lai đã làm nên không ít chuyện, cũng xem như là người đắc lực và có khả năng của Chử Vận Phong.

Nhưng bây giờ một người có khả năng như vậy đang bị Vương Tử Quân chụp mũ rất nặng. Điều này không khỏi làm cho Chử Vận Phong phẫn nộ, nhưng dù phẫn nộ thì lão vẫn cảm thấy những lời nói của Vương Tử Quân là rất có lý.

Vạn Dương Hòa vì sao cả gan làm loạn? Không phải vì Thích Phúc Lai đã quá phóng túng buông thả để đối phương thích làm gì thì làm sao? Mặc dù lão không nhìn kỹ những tài liệu mà Vương Tử Quân đưa đến, thế nhưng lão có thể tưởng tượng được nội dung bên trong là gì.

Diệp Thừa Dân nhìn về phía mình, Chử Vận Phong cảm ứng được tâm tư của bí thư Diệp. Lão trầm ngâm giây lát rồi hít vào một hơi nói: - Thích Phúc Lai căn bản không thể trốn tránh trách nhiệm ở sự kiện này, nhưng nếu là miễn chức thì cơ hơi quá nghiêm trọng.

Nên ngừng thì ngừng, nên thủ thì thủ, Chử Vận Phong là một người công tác hơn nửa đời, căn bản có những nhận thức rất sâu về chính trị quan trường. Vì vậy dù sự kiện này cực kỳ rối, thế nhưng lão vẫn cho ra lựa chọn có lợi nhất cho mình: Nhất định phải giữ lại Thích Phúc Lai, đây là mục đích của lão.

Sau khi Chử Vận Phong mở miệng thì ánh mắt tất cả thường ủy tỉnh ủy đều nhìn về phía Vương Tử Quân. Vương Tử Quân khẽ ho một tiếng, sau đó dùng giọng kiên quyết nói: - Chuyện này khó thể chối bỏ trách nhiệm của Thích Phúc Lai, nếu như chủ tịch Chử cho rằng miễn chức với anh ấy là quá nghiêm trọng, tôi cảm thấy nên đốc xúc anh ấy nhận lỗi từ chức, như vậy xem như bảo đảm một chút thể diện.

"Nhận lỗi từ chức?" Chử Vận Phong nghe mà thiếu chút nữa tức giận đến mức lệch cả mũi, anh cho ra phương thức khác biệt nhưng kết quả không phải như nhau sao? Cũng là trăm sông đổ về một biển, kết quả vẫn là miễn chức mà thôi.

Ý kiến của Vương Tử Quân làm cho mọi người thấy được sự kiên trì, tư thái quá rõ ràng, không nắm bắt Thích Phúc Lai sẽ không chịu bỏ qua.

Bầu không khí trong phòng họp rất im ắng, Vương Tử Quân nói xong cũng không tiếp tục mở miệng. Đại đa số các vịthu. tỉnh ủy đều không phát biểu ý kiến, dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến thế cục ở Nam Giang.

Diệp Thừa Dân nhìn Vương Tử Quân không nói lời nào, lão căn bản khá sốt ruột giống như Chử Vận Phong. Lúc này lão rất muốn vung đao chặt đứt mớ dây rối, nhưng cuối cùng vẫn trầm giọng nói: - Nếu chuyện này tạm thời không đạt thành ý kiến nhất trí, như vậy tôi cảm thấy nên giữ lại đề nghị này, chờ đến lần sau tiếp tục thảo luận.

Nửa giờ sau tất cả nội dung hội nghị đã được tiến hành xong, nhưng những thường ủy đi ra khỏi phòng họp đều có gương mặt cực kỳ nghiêm túc, đám nhân viên đi ra lại có gương mặt khá vui vẻ.

Vì hội nghị thường ủy hôm nay ném ra cho mọi người một chủ đề để bàn tán, đồng thời mọi người cũng thấy được sự quyết đoán của Vương Tử Quân, ai cũng có chút khâm phục. Vương Tử Quân nắm lấy bím tóc của Thích Phúc Lai mà không buông tha, bức bách một vị bí thư thị ủy tự nhận lỗi từ chức, chuyện này chưa nói đến trong tỉnh Nam Giang, cho dù đưa mắt nhìn ra cả nước cũng chưa từng có sự việc tương tự phát sinh.

Vương Tử Quân không quan tâm đến những lời nghị luận xung quanh, hắn cất bước đi về phía phòng làm việc của mình. Tuy lời đề nghị của hắn bị giữ lại, thế nhưng hắn biết rõ chính mình bị người ta đưa lên đầu sóng ngọn gió.

Nơi đầu sóng ngọn gió thì thế nào? Chính mình chọn lựa như vậy, sẽ không bao giờ lùi bước.