- Đúng rồi, tôi nghe em trai nói bây giờ thành phố đang chú trọng đến phương diện chống ô nhiễm, sau này không xa hoàn cảnh chung quanh sẽ trở nên sông xanh nước biếc. Chị Lý lơ đãng nói một câu, nụ cười trên mặt lại có vài phần đáng suy ngẫm.
Thích Phúc Lai thầm vui vẻ, hai ngày trước em trai của chị Lý từng gặp hắn, xem ra lần này chị Lý muốn giúp em mình. Sau khi hiểu rõ ý đồ của chị Lý thì hắn nở nụ cười sảng khoái nói: - Chị yên tâm, đợi lần sau chị quay về thì thành phố Lâm Hồ nhất định sẽ cực kỳ xinh đẹp.
Đúng lúc này cửa được đẩy ra, tiếng chân nặng nề vang lên. Thích Phúc Lai nghe thấy tiếng bước chân như vậy mà trái tim không khỏi chạy lên cổ, chờ Chử Vận Phong đi vào trong phòng thì hắn nhanh chóng đứng lên nói: - Chủ tịch Chử, tôi đến thừa nhận sai lầm với ngài.
Tâm tình của Chử Vận Phong hôm nay là cực kỳ không tốt, lão vốn tin tưởng vào Thích Phúc Lai ở sự kiện vụ hỏa hoạn trong thành phố Lâm Hồ, tin tưởng thành phố Lâm Hồ làm tốt công tác điều tra nguyên nhân vụ hỏa hoạn. Hơn nữa lão vẫn cho rằng lần này tỉnh ủy cử tổ chuyên án điều tra, nhất định sẽ tìm ra kẻ cố gắng nắm lấy vụ hỏa hoạn này để gây khó cho người khác.
Tuy Chử Vận Phong không có chút biểu hiện nào, thế nhưng thực tế thì lão lại cho ra nhiều động tác. Nhưng khi lão cảm thấy sắp kết thúc điều tra, vụ án chợt dịch chuyển quá bất ngờ.
Vạn Dương Hòa chạy thoát.
Khi bắt được kẻ phóng hỏa thì xem như vụ án ở vào trong sương mù được cho ra ánh sáng. Tuy Chử Vận Phong không tỏ chút thái độ gì ở vụ án này, thế nhưng lại hiểu được ý nghĩa của nó, cảm thấy cực kỳ nén giận.
Bây giờ thấy Thích Phúc Lai đứng trong nhà mình, Chử Vận Phong hừ lạnh một tiếng, cũng không quan tâm đến đối phương mà đi về phía phòng làm việc của mình.
- Anh Chử, anh dùng cơm chưa? Tôi lấy cho anh chén súp nhé? Chị Lý tuy khá tùy tiện nhưng kết hôn với Chử Vận Phong lâu năm, thế cho nên hiểu rõ tính cách của chồng, khi mà chồng mình tức giận thì đừng nên động vào.
Nhưng sự quan tâm của chị Lý căn bản không được đáp lại, lúc này Chử Vận Phong vẫn sải bước về phía phòng làm việc của mình.
Chị Lý dùng ánh mắt đồng tình nhìn thoáng qua Thích Phúc Lai, tỏ ra cực kỳ bất đắc dĩ. Thích Phúc Lai lúc này lại cực kỳ bình tĩnh, trước khi đến nhà Chử Vận Phong thì hắn đã chuẩn bị rất kỹ về phương diện tâm lý.
Thích Phúc Lai hiểu rõ tính cách của chủ tịch Chử Vận Phong, bây giờ sự việc làm cho chủ tịch tỉnh mất mặt, tất nhiên sẽ không bao giờ bày ra gương mặt tốt đẹp. Hắn đã có chuẩn bị sẵn sàng, thế là một ý nghĩ lóe lên trong đầu, ngay sau đó đã đi về phía phòng làm việc của Chử Vận Phong.
- Tiểu Cường, ai làm cho chủ tịch mất vui vậy? Chị Lý nhìn Xà Tiểu Cường đứng ở một bên rồi khẽ hỏi.
Chử Vận Phong có thể không thèm quan tâm đến vợ, thế nhưng Xà Tiểu Cường lại không dám không quan tâm đến chị Lý. Trước mặt chị Lý thì hắn vĩnh viễn cung kính như con cháu trong nhà, thế là mỉm cười nói: - Dì, vừa rồi tan tầm thì nhận được tin tức điều tra về vụ hỏa hoạn ở thành phố Lâm Hồ, nói là vụ hỏa hoạn kia xảy ra là vì có người cố ý phóng hỏa.
Xà Tiểu Cường nói đến đây thì dùng ánh mắt chú ý nhìn qua Thích Phúc Lai, sau đó cũng không nói thêm điều gì. Hắn tuy biết mối quan hệ giữa Chử Vận Phong và Thích Phúc Lai, thế nhưng hắn là thư ký, khi có những gì không nên nói thì hắn căn bản tình nguyện biến mình thành một người câm.
Tuy trong lòng thầm dự đoán được có chuyện gì xảy ra, thế nhưng sau khi nghe Xà Tiểu Cường nói như vậy, Thích Phúc Lai vẫn cảm thấy thở ra một hơi. Hắn khẽ gật đầu với Xà Tiểu Cường, sau đó đi về phía phòng làm việc của chủ tịch Chử.
Thích Phúc Lai đẩy cửa phòng ra, chợt thấy chủ tịch Chử đang đọc sách, khi thấy hắn đi vào thì Chử Vận Phong căn bản không thèm ngẩng đầu lên. Thích Phúc Lai nhìn gương mặt tai tái của Chử Vận Phong, hắn cũng không dám ngồi mà thành thật đứng ở một bên.
Mười phút trôi qua, Chử Vận Phong đặt sách trong tay xuống, lão nhìn gương mặt có vài phần sợ hãi của Thích Phúc Lai, sau đó chợt mở miệng chất vấn: - Anh nói cho tôi nghe xem, thành phố Lâm Hồ các anh điều tra như thế nào, rõ ràng là có người cố ý phóng hỏa, vì sao các anh lại cho ra kết quả điều tra trái ngược như vậy?
Thích Phúc Lai đứng trong phòng khách mà cảm thấy cực kỳ bất an không yên. Từ sau khi hắn là bí thư thị ủy Lâm Hồ, hắn chưa từng gặp qua tình huống như thế này. Hôm nay hắn bị bí thư Chử mắng xối máu chó lên đầu, hắn cũng căn bản cam tâm tình nguyện. Dù thế nào thì biểu hiện của chủ tịch Chử cũng là không quay mặt làm ngơ.
Đối với Thích Phúc Lai thì Chử Vận Phong không phải là người thường, đây không những là lãnh đạo của hắn, còn là một ngọn núi lớn để hắn dựa vào, là một điểm tựa giúp hắn có thể bình an vô sự vượt qua những khó khăn thử thách.
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Thích Phúc Lai chợt trầm giọng nói: - Chủ tịch, tôi cũng cực kỳ bất ngờ với kết quả như vậy. Lần này tôi xem như làm cho ngài thất vọng, điều này có liên quan đến tâm lý chủ quan của tôi, tôi căn bản không có đủ sự coi trọng sự kiện này, chủ yếu là trách nhiệm của tôi, tôi tuyệt đối không từ chối trách nhiệm của mình.
- Tôi mong ngài cho ra phương án xử phạt, tôi tình nguyện gánh chịu trách nhiệm của sự việc này. Thích Phúc Lai nói, giọng điệu cực kỳ thành khẩn, hắn vừa nói vừa ngẩng đầu, lại dùng ánh mắt không hoảng sợ nhìn về phía Chử Vận Phong.
Vẻ mặt của Chử Vận Phong có hơi tốt lên một chút, vì lão là người căn bản thích những người dám làm dám chịu. Trong quan điểm tư tưởng của Chử Vận Phong, công tác cũng được, cuộc sống bình thường cũng được, lão khinh bỉ nhất là những người làm việc giống như anh hùng, thế nhưng khi có chuyện thì lại biến thành cẩu hùng. Một người không dám trực diện đối mặt với khó khăn, không dám gánh trách nhiệm, như vậy sao có thể đảm đương công tác? Nhất định là không được.
Vì vậy dù sự việc ở thành phố Lâm Hồ làm cho Chử Vận Phong cực kỳ căm tức, thế nhưng Thích Phúc Lai tỏ thái độ như vậy lại làm cho cảm giác lạnh lùng trong lòng tiêu tán đi vài phần.
Chử Vận Phong trầm ngâm một chút rồi lạnh lùng nói: - Có gì thì anh cứ ngồi xuống nói.
Thích Phúc Lai nghe thấy Chử Vận Phong cho mình ngồi xuống, thế là cảm giác bất an không yên mới giảm đi phân nửa. Chử Vận Phong là người mặt lạnh tim nóng, có thể cho mình ngồi xuống, đã nói rõ bắt đầu tha thứ cho mình.
Vì đạt đến mục đích của mình mà Thích Phúc Lai căn bản cũng không lập tức ngồi xuống, hắn lên tiếng kiểm điểm: - Chủ tịch, tôi căn bản chịu hoàn toàn trách nhiệm trong sự cố hỏa hoạn lần này, tôi cũng không ngờ lại xuất hiện một kết quả không hay khi giao công tác cho tổ phòng cháy Lâm Hồ.
- Chuyện này dù có trách nhiệm thì cũng khó thể nào trách anh được. Anh là người đứng đầu thành phố Lâm Hồ, anh cũng không phải đặt tất cả tinh lực lên phương diện đề phòng và xử lý hỏa hoạn. Còn nữa, anh cũng không phải chuyên gia, không phân biệt được thật giả cũng là rất bình thường. Chử Vận Phong nhìn Thích Phúc Lai vẫn đứng bên cạnh, thế là khẽ mở miệng an ủi.
Thích Phúc Lai thiếu chút nữa đã chảy đầy nước mắt, lão lãnh đạo cuối cùng vẫn là lão lãnh đạo của mình, vào thời điểm mấu chốt có thể nói chuyện thay cho mình.
Tuy Thích Phúc Lai cảm động nhưng cũng không dám nói tất cả sự thật cho Chử Vận Phong. Hắn hiểu rõ tính tình của Chử Vận Phong, chỉ sợ chủ tịch sẽ không tha cho mình, vì đây là một người ghét ác như cừu.