Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1902: Hỏi kẻ lắm mồm nơi phố phường không bằng hỏi người chốn thôn quê (2)




Những lời này càng làm cho Vương Tử Quân hiểu chuyện vừa rồi là có gì xảy ra. Khi hắn chuẩn bị mở miệng thì Mạc Tiểu Bắc đã dùng giọng trong trẻo nói: - Ông Lý có ở nhà không, cháu là Mạc Tiểu Bắc.

Ba chữ Mạc Tiểu Bắc thật sự có tác dụng, cánh cửa đang đóng chặt chợt mở ra, bên trong đi ra một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Người đàn ông kia nhìn Mạc Tiểu Bắc và Vương Tử Quân, sau đó mới giống như nghĩ ra điều gì đó: - Cô...Cô là Mạc Tiểu Bắc sao?

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của người đàn ông kia thì thấy giống như biết Mạc Tiểu Bắc, nhưng bộ dang hiện tại của Mạc Tiểu Bắc làm cho đối phương căn bản không nhận ra.

Mạc Tiểu Bắc nhìn người đàn ông kia, sau đó nàng khẽ chần chờ rồi hỏi: - Em là Mạc Tiểu Bắc, anh là Nhị Kiếm có phải không?

Người kia nghe thấy Mạc Tiểu Bắc gọi được tên mình thì vẻ mặt có chút hưng phấn, hắn nhanh chóng hô vào trong nhà: - Ông ơi, bố ơi, là người nhà của ông Mạc.

Khi người đàn ông này lớn tiếng kêu lên, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi ra, lão nhìn rồi cười cười với Mạc Tiểu Bắc: - Tiểu Bắc đấy à, vào nhà đi cháu.

Căn hộ không lớn, khi Vương Tử Quân đi vào thì bên trong có bảy tám người, thế nên một nhà Vương Tử Quân đi vào càng làm cho căn hộ thêm chật chội. Căn hộ này có hình thức không tồi, ba gian đều có ánh sáng mặt trời, chỉ là diện tích hơi nhỏ mà thôi. Nhìn vào phong cách lắp đặt thiết bị, rõ ràng là những thứ đã cách đây hơn chục năm, cho thấy chủ nhân của căn hộ cũng không phải là người có tiền.

- Tiểu Bắc, cháu từ thủ đô đến sao? Người mở miệng là một ông cụ tóc bạc, tuy đã lớn tuổi nhưng giọng nói vẫn khá lớn, lão nói chuyện với Mạc Tiểu Bắc bằng giọng điệu có vài phần thân thiết.

Vương Tử Quân nhìn ông lão, hắn cảm thấy người này căn bản khá đẹp lão. Tuy tuổi tác có hơi cao thế nhưng tinh thần của ông lão lại cực kỳ tốt.

- Không phải, ông lý, bây giờ cháu và Tử Quân đang công tác ở Nam Giang. Mạc Tiểu Bắc nói rồi chỉ tay vào Vương Tử Quân rồi nói: - Ông Lý, đây là chồng cháu.

Mạc Tiểu Bắc giới thiệu, Vương Tử Quân đưa mắt nhìn khắp bốn phía. Hắn phát hiện người đàn ông mở cửa cho nhà mình vừa rồi nghe Mạc Tiểu Bắc giới thiệu mà vẻ mặt có chút ảm đạm, nhưng ngay sau đó lại lộ ra nụ cười.

Vương Tử Quân biết rõ tình huống kia có ý nghĩa là gì, mà thế sự thường là như vậy, hắn bây giờ cũng không còn là một người quá đơn giản khi quan sát tình huống chung quanh.

- Ha ha, mới đó đã hơn hai mươi năm rồi, nha đầu này bây giờ đã lớn, tính thời gian thì cũng nên kết hôn là vừa. Mạc lão vẫn khỏe đấy chứ? Ông lão được Mạc Tiểu Bắc gọi là ông Lý nở nụ cười cực kỳ từ ái, thậm chí Vương Tử Quân cảm thấy ông lão kia còn chuyển dời nụ cười sang người mình.

Vương Tử Quân cảm thấy rất có lòng tin với mình, thế nhưng hắn biết rõ đây là ông cụ yêu ai yêu cả đường đi lối về. Sở dĩ mình nhận được đãi ngộ như vậy, cũng là vì ông cụ nể mặt Mạc Tiểu Bắc mà thôi.

Sau khi cả nhà Vương Tử Quân ngồi xuống, người nhà ông Lý đến rót trà, Vương Tử Quân uống trà rồi nghe người nhà ông Lý trò chuyện với Mạc Tiểu Bắc. Đừng thấy Mạc Tiểu Bắc bình thường ít nói mà lầm, nhưng lúc này nàng đến nhà ông Lý lại tỏ thái độ khác thường làm cho Vương Tử Quân giật mình không thôi.

Ông Lý nghe nói đến Mạc lão gia tử thì thổn thức một lúc lâu, tỏ vẻ hoài niệm. Sau đó ông cụ nói với Mạc Tiểu Bắc: - Cháu đã đến Nam Giang, sau này dễ gặp lại hơn, khi có thời gian rảnh thì đến chỗ ông một chút, nhìn thấy cháu thì ông cũng không quá nhớ nhung Mạc lão.

Mạc Tiểu Bắc cũng không lưỡng lự mà đồng ý lời mời của ông Lý. Lúc này ông Lý cũng rất thích Tiểu Bảo Nhi, liên tục sờ đầu cậu bé, sau đó phân phó con tìm một quán cơm để cả nhà đi dùng cơm.

Nói thật thì Mạc Tiểu Bắc căn bản không giỏi ăn nói, ngược lại tính cách của nàng có vẻ hơi lạnh nhạt. Phải nói là sau khi kết hôn thì nàng có chuyển biến nhiều hơn. Chưa nói đến phương diện khéo hiểu lòng người, hơn nữa còn có thể nói vài lời nghênh đón, cũng càng biết phát triển câu chuyện. Vì vậy cho đến bây giờ thì nàng căn bản đã có thể cung kính trò chuyện vui vẻ với ông Lý, thế cho nên làm cho ông Lý rất vui.

Nhưng một lúc sau thì Mạc Tiểu Bắc đã lộ nguyên hình, bắt đầu trầm mặc không nói thêm nhiều điều. Ông Lý cũng nói nhiều và có chút mệt mỏi, còn Mạc Tiểu Bắc thì bắt đầu thu người vào trong hồ lô của mình.

Dù nói từ phương diện nào thì cũng đến nhà người ta làm khách, Vương Tử Quân là chồng của Mạc Tiểu Bắc, lúc này phải lên tiếng thay cho vợ, thế cho nên hắn nhanh chóng mở miệng tiếp nhận đề tài câu chuyên.

Vương Tử Quân căn bản là người giỏi ăn nói, hắn dùng mười phút để trở thành trung tâm câu chuyện trong nhà ông Lý. Từ ông Lý đến tình địch của mình hai mươi năm trước là người đàn ông ra mở cửa, Vương Tử Quân căn bản đều trò chuyện vui vẻ.

Cũng vì nói chuyện với nhau mà Vương Tử Quân biết được anh Nhị Kiếm trong miệng của Mạc Tiểu Bắc có tên là Lý Kiếm Tú. Mạc Tiểu Bắc sở dĩ gọi Lý Kiếm Tú là Nhị Kiếm, cũng là vì người này đứng thứ hai trong nhà.

Tuy Lý Kiếm Tú cảm thấy không thoải mái vì Vương Tử Quân lấy Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng hắn vẫn có thể mở miệng nói chuyện vui vẻ với Vương Tử Quân. Sau khi nói vài câu, Vương Tử Quân nói đến câu chuyện vừa rồi của mình, nói rằng Mạc Tiểu Bắc đi tìm đường rất lâu, kết quả dừng lại ở con cống trước khu dân cư.

Những chuyện nhỏ nhặt này vốn có chút hài hước, nhưng lúc này cả nhà ông Lý lại trầm mặc. Lý Kiếm Tú thấy không có ai lên tiếng, hắn mới mở miệng giải vây cho Vương Tử Quân: - Thực tế Tiểu Bắc không nhớ lầm, chỗ đó xưa kia là đường, nhưng bây giờ đã bị người ta chặn lại.

Lý Kiếm Tú còn muốn nói tiếp, thế nhưng lúc này bên ngoài có người gõ cửa. Ông Lý nhíu mày, Lý Kiếm Tú nhanh chóng đi mở cửa, khi cửa mở ra thì có bốn năm người từ bên ngoài đi vào.

Đi đầu là một người đàn ông to béo, người này đeo một chiếc kính mát giống như đang muốn nói mình không phải là người tốt. Khi hắn vào nhà thì dùng ánh mắt không chút kiêng kỵ quét qua gương mặt từng người.

Khi đến người Vương Tử Quân thì ánh mắt đối phương có hơi chững lại, nhưng khi đến Mạc Tiểu Bắc thì ánh mắt có vài phần giật mình. Mặc dù Mạc Tiểu Bắc lúc này đã hơn ba mươi, thế nhưng nhìn qua vẫn cực kỳ quyến rũ xinh đẹp.

- Ông Lý, người thân đến nhà chơi sao? Tên đàn ông to béo cười cười với ông Lý, sau đó dùng giọng ngoài cười trong không nói.

Ông Lý tuy không muốn phản ứng với tên đàn ông béo kia, thế nhưng lão vẫn trầm giọng nói: - Lưu Nhị, có người thân đến nhà tôi chơi, anh có chuyện gì không? Nếu như không có gì, tôi cũng không có thời gian tiếp đãi anh.

- Hì hì, ông Lý không có thời gian tiếp đãi tôi, nhưng công tác của tôi lại có chuyện cần tìm ngài. Ngài cần gì phải nói những lời như vậy, chỉ cần ngài đồng ý, hôm nay tôi xin mời rượu cả nhà. Lưu Nhị nói rồi nhìn sang Mạc Tiểu Bắc: - Xem như hôm nay mở tiệc tẩy trần cho em gái kia.

- Lưu Nhị, không có việc gì của anh ở chỗ này, anh cũng đừng nói lung tung. Lý Kiếm Tú chợt đứng lên nói với Lưu Nhị bên kia.