Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1901: Hỏi kẻ lắm mồm nơi phố phường không bằng hỏi người chốn thôn quê (1)




Tháng bảy, Nam Giang bắt đầu bùng lên những mạch nước ngầm, gió thổi mây phun. Diêu Trung Tắc là phó bí thư tỉnh ủy được điều động đến mặt trận tổ quốc tỉnh, thế là được mọi người không ngừng nhắc tên.

Nếu so sánh với chuyện này thì càng nhiều người quan tâm đến sự kiện bí thư thị ủy Đông Hồng là Đậu Minh Đường được tỉnh ủy coi là nhân tuyển cho vị trí phó bí thư tỉnh ủy và đề cử lên trên. Tuy lời đề cử này còn chưa được tuyến trên cho ra định luận, thế nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.

Khi Đậu Minh Đường trổ hết tài năng thì ánh mắt những người chú ý lên Vương Tử Quân căn bản giảm đi.

Sáng thứ bảy Vương Tử Quân lái xe rất nhàn nhã, lần này hắn đi đến thành phố Lâm Hồ, ngồi phía sau còn có Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi.

Vương Tử Quân đến thành phố Lâm Hồ cũng không phải vì hứng thú nhất thời mà cải trang vi hành, sở dĩ hắn đến Lâm Hồ là bởi vì hai ngày trước lão gia tử gọi điện thoại đến, để cho Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đến quận Hồ Đông thành phố Lâm Hồ thăm hỏi một người bạn gì của mình.

Người kia kết bạn với Mạc lão gia tử trong thời chiến tranh cách mạng, nói đơn giản thì năm xưa Mạc lão gia tử bị thương, được người chiến hữu đưa về nhà dưỡng thương, thế cho nên tình cảm giữa hai nhà bắt đầu khăng khít.

Khi người ta có tuổi thì thường hoài cựu, lúc này sức khỏe của Mạc lão gia tử lại không được như trước kia, thế cho nên tâm lý nhớ bạn cũ càng bành trướng.

Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc căn bản có thái độ trăm phần trăm chấp hành yêu cầu của Mạc lão gia tử. Lần này bọn họ đi đến thành phố Lâm Hồ bằng xe của Mạc Tiểu Bắc, vì vậy một nhà nhìn giống như đang đi du lịch.

- Tiểu Bắc, em có từng đến nhà ông cụ bạn của ông hay không? Vương Tử Quân vừa lái xe vừa hỏi Mạc Tiểu Bắc.

Mạc Tiểu Bắc đã quen với phương thức nói chuyện của Vương Tử Quân, nàng ôm Tiểu Bảo Nhi vào lòng rồi nói khẽ: - Em đã từng đến một lần, nhưng đã hơn mười năm rồi.

Mười năm đã qua, bây giờ muốn tìm đến chỗ cũ căn bản cũng không phải chuyện dễ dàng, căn bản đã thay đổi khá nhiều rồi.

- Tiểu Bắc, bạn của ông đang làm gì?

- Lần trước em đến thì nhà bọn họ làm nông.

"Làm nông?" Vương Tử Quân chợt có chút sững sốt, sau đó hắn dùng giọng nghi ngờ hỏi: - Anh cũng hiểu tính cách của ông, đáng lý ông phải...

Vương Tử Quân muốn nói gì thì Mạc Tiểu Bắc hiểu rõ ràng, nàng cau mày một lúc, sau đó mới khẽ nói: - Em có nghe bố nói về việc này, năm đó ông định sắp xếp cho con thứ hai của ông Lý đến bên cạnh mình, thế nhưng ông Lý từ chối. Nghe bố nói thì ông Lý là một người chú trọng thi thơ.

Mạc Đông Tường là một người kiêu ngạo, có thể làm cho lão đánh giá như vậy, ông cụ kia trong mắt lão cũng không phải tệ.

Vương Tử Quân chạy xe mất hai giờ từ thành phố Đông Hồng đến Lâm Hồ, khi bọn họ đến nơi thì mặt trời đã ngã về tây, những ánh nắng nóng bỏng đang bao phủ mặt đất.

- Có lẽ rẽ sang bên kia là đến. Mạc Tiểu Bắc giống như đã từng đi qua nơi này, nàng lên tiếng chỉ huy Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân từng đến thành phố Lâm Hồ, nhưng hắn chủ yếu đến là nghiên cứu công tác, đừng nói là biết được đường, dù đi đến nơi nào cũng không cần hắn quan tâm. Lúc này hắn đến thành phố Lâm Hồ tất nhiên là không biết được gì nhiều.

Lâm Hồ là một thành phố xếp hàng thứ ba trong tỉnh Nam Giang, dù cấp bậc hành chính chưa tăng lên thế nhưng lại phát triển cực nhanh ở phương diện kinh tế. Đường lớn trong thành phố bừng bừng sức sống, nhìn qua cực kỳ vui sướng và thoải mái.

Hèn gì thành phố Lâm Hồ có thể cho ra nhiều cán bộ cấp tỉnh như vậy, dựa vào tình huống hiện tại của thành phố Lâm Hồ, ai có thể nghĩ trước đây mười năm đây chỉ là một thành phố cấp ba của tỉnh Nam Giang.

- Ôi, hình như đi nhầm rồi. Khi đi đến tận cùng thì căn bản mới phát hiện đây là ngõ cụt, Mạc Tiểu Bắc chợt vươn đầu lưỡi rồi dùng giọng thẹn thùng nói.

Mặc dù trên xe có hệ thống định vị toàn cầu, thế nhưng dù sao thì bọn họ cũng đang đi tìm người, không có tiêu chí nào rõ ràng. Vì vậy ngoài chuyện xuống xe hỏi một câu thì cũng chỉ căn cứ vào trí nhớ của người từng đến một lần là Mạc Tiểu Bắc, cố gắng để ý xem người kia đang ở nơi nào.

Lại gặp một con hẻm cụt, Vương Tử Quân đã chạy đi khá lâu, bây giờ cũng mất kiên nhẫn. Hắn dừng xe ở ven đường rồi dùng giọng chứng thực nói: - Tiểu Bắc, em xác định nơi này thật sao?

Mạc Tiểu Bắc chợt nhíu mày, nàng dùng giọng khó hiểu nói: - Em nhớ rõ là chỗ này, vì sao lại không đi được nữa chứ?

Vương Tử Quân nghe những lời như vậy thì đành thôi, hắn nở nụ cười trêu chọc nói: - Xem ra cũng không trông cậy vào vợ được nữa rồi, chỉ có thể để anh tự đi hỏi mà thôi.

Sau khi hỏi thăm một lúc, Vương Tử Quân cuối cùng đã hỏi ra một con đường khác, xe lại tiếp tục chạy đi.

Một khu dân cư cũ kỹ hiện ra trước mặt, Vương Tử Quân thở dài một hơi, cuối cùng cũng xem như đến đúng mục đích. Khi hắn chẩn bị lái xe đi vào, chợt nghe thấy Tiểu Bảo Nhi nói: - Bố, bố xem đó là cái gì kìa?

Vương Tử Quân nhìn về phía con trai đang chỉ, chợt thấy nơi đó có một chậu hoa nhỏ. Hắn đang cảm thấy phấn chấn tinh thần, đang định nói hai câu với con trai, nhưng lúc này kinh nghiệm lái xe nhiều năm đã buộc hắn phải thắng gấp lại.

- Két. Tiếng thắng chói tai vang lên bên tai Vương Tử Quân, khi âm thanh này vang lên, xe nhanh chóng dừng lại trước một miệng cống dài hơn nửa mét. Nếu như không phải thắng kịp thời, chỉ sợ xe đã lao vào trong miệng cống kia rồi.

Tuy cái cống kia căn bản không làm tổn hại cho người ngồi trên xe, thế nhưng Vương Tử Quân cũng không dám chậm trễ, như vậy sẽ không phải sinh ra va chậm mạnh.

- Ai mà đào một cái cống như vậy ở chỗ này? Đúng là thiếu đạo đức. Vương Tử Quân nhìn miệng cống mà không khỏi hoảng sợ. Khi ở trên xe thì không những hắn mà vợ và con cũng bị chúi về phía trước, nếu hai vợ con đập đầu vao kính thì hắn cũng rất đau lòng.

Mạc Tiểu Bắc nhíu mày ôm Tiểu Bảo Nhi xuống xe. Khi bọn họ xuống xe mới phát hiện cũng không phải chỉ có một đoạn nhỏ mà thôi, có người đào một cái hố rộng hơn một mét bằng chiều rộng của mặt đường, căn bản ngăn trở những người đi ra đi vào trong tòa nhà kia.

Vương Tử Quân nhìn mặt cống mà không khỏi lóe lên một ý nghĩ, nhưng bây giờ hắn không phải đễn xử lý công tác, thế cho nên cũng không có tâm tư dò xét, thế là nhanh chóng đi về phía tấm ván gỗ nhỏ bắc ngang qua mặt cống.

Vương Tử Quân đi qua tấm ván, vợ con cũng nhanh chóng theo sau, cả ba người đi vào trong khu dân cư, leo lên lầu. Khi Mạc Tiểu Bắc gõ một cánh cửa phòng ở lầu hai, chợt nghe bên trong có người nói: - Các người không cần đến lãng phí thời gian, nhà của chúng tôi chỉ có một ý kiến, đó là không đồng ý với điều kiện của các anh.