Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1898: Mục tiêu như kim chỉ nam




Vẻ mặt Diệp Thừa Dân chợt trầm xuống, lão đã nghe và hiểu rõ vấn đề, Vương Tử Quân đang ngã bài với mình.

Dừng thấy Diệp Thừa Dân bây giờ cười ha hả và biểu hiện gương mặt hòa ái dễ gần mà lầm, khi còn trẻ thì lão căn bản là người có tính tình rất mạnh, căn bản đối với việc của mình thì không chịu cúi người. Bây giờ Vương Tử Quân uy hiếp lão, nếu như là mười năm trước thì lão nhất định sẽ tiễn khách ra khỏi phòng, nhưng bây giờ tính tình của lão đã khác xưa rất nhiều.

Chẳng qua cảm giác tức giận vẫn bừng bừng trong lòng Diệp Thừa Dân. Lão là lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy Nam Giang, lão căn bản không dễ dàng tha thứ cho bất kỳ người nào khiêu chiến quyền uy của mình. Nhưng tình hình hiện tại căn bản làm cho lão khó thể nào nổi nóng được.

Diệp Thừa Dân biết rất rõ nếu như nhóm người Vương Tử Quân ngã về phía Lý Thừa Uyên, như vậy người được đề cử lên tuyến trên sẽ là Lý Thừa Uyên. Tuy một đề cử cửa địa phương như vậy cũng không phải chắc chắn một trăm phần trăm, thế nhưng lão không muốn nhìn qua những ảnh hưởng của nó ở sự kiện này.

Hơn nữa đối thủ của Diệp Thừa Dân đến bây giờ cũng không phải là Vương Tử Quân, nếu như đẩy Vương Tử Quân về phía bên kia, chỉ có thể nói làm cho kẻ địch thêm sảng khoái mà thôi.

Diệp Thừa Dân thầm xác định ý nghĩ của mình, lão hít vào một hơi thật sâu, sau đó đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi nói: - Trưởng phòng Tử Quân, đồng chí Minh Đường và đồng chí Thừa Uyên đều rất vĩ đại, làm cho tôi cảm thấy khó thể chọn lựa được.

Vương Tử Quân dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Diệp Thừa Dân, thế nhưng trong lòng hắn cũng không bình tĩnh. Hắn có quan hệ khá tốt với Diệp Thừa Dân, nếu như lần này không liên quan đến tương lai phát triển kế tiếp, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy với đối phương.

Lúc này cải cách nhân sự đang được đẩy mạnh, làm cho Vương Tử Quân chỉ có thể tiến mà không lùi. Nếu hắn muốn làm tốt hạng mục công tác này, như vậy cần không có người nào đứng bên cạnh cản tay. Trước kia Diêu Trung Tắc đã cho ra một bài học không nhỏ với hắn ở phương diện này.

Diêu Trung Tắc không có được sự giúp đỡ của Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong đã làm cho Vương Tử Quân cực kỳ khốn khổ, nếu bây giờ dù là Lý Thừa Uyên hay Hoắc Quang Lĩnh đi lên, bọn họ cũng không bao giờ cho Vương Tử Quân nắm vị thế chủ đạo ở phương diện cải cách nhân sự.

Vương Tử Quân không cho rằng mình là người khống chế hơn người, nhưng bây giờ sự việc đã được tiến hành hơn một nửa, nếu như giao cho người khác, hắn căn bản không yên lòng. So với bảo trì công tác hiện tại và bỏ thêm vào vài nhân tố không ổn định, không bằng trực tiếp ra tay bóp chết những nhân tố không ổn định từ trong trứng nước.

Sở dĩ đến bây giờ Vương Tử Quân mới tiến hành trao đổi với Diệp Thừa Dân, nguyên nhân cũng là vì hắn mãi không thể cho ra quyết định. Lúc này những lời đồn đãi vang lên khắp chung quanh làm cho hắn nhanh chóng cho ra quyết đoán.

Làm một người tốt cũng không dễ dàng gì, Vương Tử Quân vững tin những lời thế này. Thế cục bây giờ một là hắn bị người ta cho ra rìa, hai là phải tự phát ra âm thanh của mình.

Nếu muốn làm cho Diệp Thừa Dân thỏa hiệp thì cũng không dễ dàng gì, làm cho Chử Vận Phong thỏa hiệp càng khó khăn hơn, nhưng bây giờ hắn có thể lợi dụng vào mâu thuẫn giữa hai người này để tìm vị trí đứng vững cho mình.

- Bí thư Diệp thật sự nói ra tiếng lòng của tôi, dù là chủ tịch Lý hay bí thư Đậu đều là tôi hoàn toàn đồng ý. Nhưng tôi vẫn phải chọn ra một giữa hai người này, thế cho nên cảm thấy khó thể nào quyết đoán được. Vương Tử Quân nở nụ cười nói.

Diệp Thừa Dân cũng nở nụ cười, hai người đưa mắt nhìn nhau, Vương Tử Quân chợt nói: - Nếu như có thể điều động bí thư Đậu, như vậy sau đó cũng có thể điều động người cho vị trí bí thư thị ủy Đông Hồng.

Ánh mắt Diệp Thừa Dân nhanh chóng trở nên sắc nhọn, lão nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ gật đầu.

...

- Chủ tịch Lý, đây là tài liệu về tòa nhà Đế Hanh của thành phố Lâm Hồ, mời ngài nhìn qua một chút. Phó thư ký trưởng Lục Trình Siêu của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh Nam Giang cầm một tài liệu trong tay đưa đến cho Lý Thừa Uyên, hắn khẽ cúi người dùng giọng cực kỳ tôn trọng nói.

Lý Thừa Uyên tiếp nhận tài liệu nhìn qua, sau đó trầm giọng hỏi Lục Trình Siêu: - Thư ký trưởng Lục, những ngày tới anh nên tự mình đến thành phố Lâm Hồ, anh thay tôi nói một câu, đó là rốt cuộc tòa nhà Đế Hanh này có vấn đề gì không?

Vẻ mặt Lục Trình Siêu có chút căng thẳng, tuy hắn không phải là phó thư ký trưởng chuyên phục vụ công tác cho Lý Thừa Uyên, thế nhưng khi công tác thì Lý Thừa Uyên căn bản là lãnh đạo trực tiếp của hắn. Hắn có càng ngày càng cầu tiến trên vị trí hiện tại hay không thì được quyết định bằng thái độ của chủ tịch Lý Thừa Uyên.

Nếu như Lý Thừa Uyên nói dùm Lục Trình Siêu một câu có ích, như vậy biết đâu hắn sẽ tiến lên như diều gặp gió. Nhưng nếu Lý Thừa Uyên tỏ ra bất mãn với hắn, như vậy hắn sẽ rơi xuống vực sâu ngàn trượng.

Lục Trình Siêu biết rõ tòa nhà Đế Hanh, đây là một công tác do chính tay bí thư Thích Phúc Lai của thành phố Lâm Hồ nắm trong tay, người liên quan đến nó căn bản đều là cán bộ dòng chính của Thích Phúc Lai. Nếu như mình trả lời thật lòng, căn bản sẽ đắc tội với Thích Phúc Lai.

Lục Trình Siêu không sợ Thích Phúc Lai, nhưng hắn sợ đắc tội đến Lý Thừa Uyên. Trong ủy ban nhân dân tỉnh ai mà không biết chủ tịch Lý được đề bạt lên từ thành phố Lâm Hồ, Thích Phúc Lai chính là một vị lãnh đạo từng chung gánh công tác với chủ tịch Lý năm xưa, đắc tội với Thích Phúc Lai chính là động vào Lý Thừa Uyên.

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Lục Trình Siêu khẽ nói: - Chủ tịch Lý, theo như những gì tôi biết, thành phố Lâm Hồ căn bản cực kỳ giúp đỡ cho một kiến trúc mang tính tiêu chí như Đế Hanh.

Lục Trình Siêu trả lời như vậy và nhìn về phía Lý Thừa Uyên. Câu trả lời của hắn rất mơ hồ, bản thân hắn cũng đã cho ra chuẩn bị, nhưng còn phải xem thái độ của Lý Thừa Uyên lúc này là thế nào.

Nhưng Lục Trình Siêu thật sự vui mừng thì Lý Thừa Uyên cũng không hỏi thêm điều gì. Lý Thừa Uyên khẽ gật đầu, buông văn kiện trong tay ra, sau đó khẽ hỏi Lục Trình Siêu: - Gần đây có chuyện gì làm cho người ta chú ý hay không?

Lục Trình Siêu thở dài một hơi, sau đó lại thầm cảm thấy câu hỏi của chủ tịch Lý Thừa Uyên có chút mơ hồ, điều này làm hắn khó thể nào đoán được chủ tịch Lý đang muốn tìm hiểu tin tức gì.

Trong đầu Lục Trình Siêu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn nhanh chóng cho ra kết luận, sau đó nói với Lý Thừa Uyên: - Chủ tịch Lý, trong đơn vị chúng ta thì không có chuyện gì.

Lục Trình Siêu nói đến đây thì nhìn thoáng qua gương mặt của Lý Thừa Uyên, muốn xem chủ tịch Lý tỏ thái độ thế nào. Nhưng đáng tiếc là gương mặt chủ tịch Lý vẫn lạnh lùng, căn bản nhìn không rõ là mừng hay lo.

Lục Trình Siêu không nhìn ra được nguyên nhân, hắn nhanh chóng trầm giọng nói: - Chỉ là hôm nay tôi đi qua khu văn phòng, nghe được vài lời nghị luận của đám người bên kia. Nói nguyên nhân bí thư Diêu rời khỏi Nam Giang có một nửa đến từ trưởng phòng Vương, vì trưởng phòng Vương muốn tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy, thế cho nên mới nghĩ ra đủ mọi phương pháp để đẩy bí thư Diêu đi...

Lý Thừa Uyên không mở miệng, vẻ mặt vẫn cực kỳ nghiêm túc, điều này làm cho Lục Trình Siêu có chút lo lắng. Nhưng bắn cung không thể quay đầu, hắn đã nói như vậy thì khó thể nào thu lại, thế nên kiên trì nói tiếp: - Còn nói loại người như trưởng phòng Vương sẽ là một vận rủi cho bất kỳ vị lãnh đạo nào ở bên trên.

- Nói bậy bạ. Giọng nói của Lý Thừa Uyên cực kỳ nghiêm túc, hắn nhìn Lục Trình Siêu rồi trầm giọng nói: - Tôi thấy nên xem lại bầu không khí trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, đâylà những câu nói gì, dám mở miệng nghị luận lung tung về lãnh đạo của mình, đây là quá mê tín, căn bản còn là một đơn vị chính quyền sao?

Lục Trình Siêu nghe những giọng nói như sấm sét của Lý Thừa Uyên mà không khỏi co đầu rụt cổ. Khi hắn định lên tiếng nhận sai lầm thì Lý Thừa Uyên đã nói: - Tất nhiên vấn đề này cũng không liên quan đến anh, tôi cũng không thể nổi giận với anh. Thư ký trưởng Lục, anh đã vất vả khi đến thành phố Lâm Hồ, anh nên đi nghỉ ngơi thôi.

Lục Trình Siêu thở dài một hơi, sau đó nói lời cáo từ với Lý Thừa Uyên, cũng nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Lý Thừa Uyên. Trong đầu hắn liên tục lóe lên thái độ của Lý Thừa Uyên, trái tim đang đập mạnh đã nhanh chóng bình tĩnh lại, thầm cảm thấy may mắn vì mình đoán không sai.

Lục Trình Siêu rời đi, Lý Thừa Uyên ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại. Lúc này hắn rất sảng khoái, hắn hỏi Lý Thừa Uyên thì đã là người thứ năm. Những người kia nói về chuyện của Vương Tử Quân, mặc dù hắn đều phê bình từng người, thế nhưng lại thầm vui mừng.

Có một số việc mà nhìn qua cực kỳ khó khăn, căn bản thúc thủ vô sách, cũng là vì người ta không tìm ra được đối sách. Thế nhưng chỉ cần có phương án tốt, như vậy vấn đề khó khắn sẽ được giải quyết nhanh chóng.