Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1885: Ngồi chồm hổm vun gốc cây con (2)




Vì vậy khả năng giúp đỡ Vương Tử Quân của Diệp Thừa Dân ở sự kiện này căn bản không quá lớn.

Ngoài Diệp Thừa Dân thì chỉ còn một người phát huy tác dụng ở sự kiện này chính là Chử Vận Phong. Vương Tử Quân tin tưởng với tư cách làm người của Chử Vận Phong, đồng thời còn là một lãnh đạo nổi tiếng trong tỉnh Nam Giang, phía bên dưới Chử Vận Phong còn có nhiều người, mà số người cần được Chử Vận Phong giúp đỡ cũng rất nhiều.

Ngoài hai người này, Vương Tử Quân lại nghĩ đến những phương diện khác. Khi mà những ý nghĩ liên tục lóe lên, Vương Tử Quân chợt sinh ra phán đoán, đó chính là lúc này mình không thích hợp tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy.

Dù sao thì phương diện cải cách nhân sự đang được thúc đẩy rất mạnh, vị trí phó bí thư tỉnh ủy tuy quan trọng, thế nhưng nếu muốn thúc đẩy công tác cải cách nhân sự thì vị trí trưởng phòng tổ chức là cực kỳ có lợi hơn.

Chính mình lúc này nên lắng đọng lại, nếu như sốt ruột tiến lên, ngược lại làm cho người ta sinh ra cảm giác say. Diêu Trung Tắc sở dĩ làm phó bí thư tỉnh ủy mà uy phong tám mặt, không phải là vì có nhiều người bên dưới chèo chống sao?

Khi trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ thì điện thoại của Vương Tử Quân vang lên. Hắn nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, người gọi đến là Lỗ Kính Tu. Hắn thầm suy đoán ý nghĩ của Lỗ Kính Tu, sau đó nghe máy.

Sau khi điện thoại nối thông thì Lỗ Kính Tu dùng giọng dịu dàng nói: - Trưởng phòng Vương, hôm nay anh có bận rộn gì không? Tôi vừa nhận được một ít trà, muốn cùng anh nhấm nháp một chút.

Vương Tử Quân có quan hệ khá tốt với Lỗ Kính Tu, mặc dù biết Lỗ Kính Tu không chỉ mời riêng mình uống trà thế nhưng vẫn mở miệng đồng ý.

Sau khi thu dọn vài thứ, Vương Tử Quân lên xe đi đến quán trà đã hẹn ước với Lỗ Kính Tu. Quán trà này cũng không lớn nhưng trang thiết bị tinh xảo, khi Vương Tử Quân đi vào trong thì Lỗ Kính Tu đang khẽ nói chuyện với một người phụ nữ khá xinh đẹp.

Cô gái này mặt sườn xám, nhìn qua giống như nhân viên pha trà, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì Lỗ Kính Tu cười nói với cô gái: - Tiểu Lý, rót trà cho bạn của tôi đi.

Tiểu Lý nhanh chóng rót trà cho Vương Tử Quân, sau đó đưa ly trà đến bên người hắn, nàng giống như chợt giật mình nói: - Tôi giống như đã gặp ngài ở nơi nào đó, thế nhưng bây giờ lại nghĩ không ra.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt cô gái, hắn biết nàng đang cố gắng lục tìm trí nhớ của mình. Hắn chợt nở nụ cười trêu chọc: - Có phải nhìn tôi giống như Lê Minh không? Đã có nhiều cô gái nói như vậy với tôi.

Tiểu Lý đỏ mặt, lại nhìn Vương Tử Quân, sau đó mới lắc đầu nói: - Ngài không đẹp trai như Lê Minh.

- Ha ha ha... Cô gái kia nhanh chóng đi ra khỏi phòng, thế là Lỗ Kính Tu nở nụ cười cực kỳ không có phong độ, hắn chỉ vào Vương Tử Quân rồi nói: - Này trưởng phòng đại nhân, ngài nghĩ thế nào lại nói mình giống Lê Minh, theo tôi thì ngài còn đẹp trai hơn cả Lê Minh.

Vương Tử Quân cười lớn nói: - Tôi cũng không thể nói cho cô ấy biết rằng mình giống như Vương Tử Quân được.

Lỗ Kính Tu nhìn gương mặt tươi cười như ánh mặt trời của Vương Tử Quân, hắn không khỏi cảm thấy hâm mộ. Hắn nâng ly trà lên nói: - Đây là trà ngon ở Quân Sơn, đại ca nhà tôi lấy được, nghe nói anh thích uống trà, thế nên đưa đến cho anh.

Vương Tử Quân nâng ly trà lên ngửi, cảm thấy mùi hương thơm mát bay vào mũi. Tuy Lỗ Kính Liên rất ít khi đến Đông Hồng, thế nhưng lại thường xuyên thông qua Lỗ Kính Tu để tặng quà cho Vương Tử Quân.

Mặc dù những thứ này cũng không đáng giá nhưng hình thức lại cực kỳ tinh xảo, Vương Tử Quân có thích hay không cũng không là vấn đề, dù sao thì Tiểu Bảo Nhi lại rất thích những thứ như thế này.

- Bây giờ anh Kính Liên thế nào rồi? Hai ngày trước tôi xem tivi, phát hiện anh ấy đang làm một hạng mục rất lớn. Vương Tử Quân vừa uống trà vừa khẽ cười nói.

Lỗ Kính Tu cười cười nói: - Anh ấy vẫn như bình thường, căn bản sống tốt hơn chúng ta, gần đây đang có chút mâu thuẫn với chị dâu, ôi...

Vương Tử Quân cũng không giúp gì được khi thấy Lỗ Kính Tu thở dài, dù sao đó cũng là yêu thích cá nhân của Lỗ Kính Liên. Tuy Lỗ Kính Liên rất tôn trọng Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng không muốn xen vào chuyện này.

Lỗ Kính Tu biết nói những thứ này với Vương Tử Quân là ngoài lề, thế nên trầm ngâm một chút rồi khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, lần này tôi có việc cần thỉnh giáo ngài.

Vương Tử Quân không mở miệng chờ Lỗ Kính Tu nói tiếp, chợt nghe Lỗ Kính Tu nói: - Lúc này trên cơ bản có thể xác định bí thư Diêu phải đi, anh có hứng thú với vị trí phó bí thư hay không?

- Nếu như nói không có hứng thú thì là giả, nhưng anh cảm thấy tôi có phần thắng sao? Vương Tử Quân cũng không muốn che giấu, thế nên biểu hiện cõi lòng của mình. Nếu không người ta cứ mãi nghĩ về mình, luôn sinh ra cảm giác như sương mù, như vậy sẽ rất khó kết giao bằng hữu.

Lộ Kiếm Long cũng không chần chờ, hắn nhìn vào hai mắt Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói: - Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy chuyện này ngài có hy vọng rất lớn, dù sao ngài cũng là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hơn nữa uy vọng của ngài là rất lớn...

Vương Tử Quân cười cười, hắn hiểu Lỗ Kính Tu chuẩn bị nói điều gì. Hắn có uy vọng, thế nhưng tất cả cũng không phải dựng lên từ uy vọng.

- Anh cảm thấy nếu như tuyển chọn vị trí phó bí thư tỉnh ủy ở Nam Giang, người nào có hy vọng tiến lên nhất. Vương Tử Quân hỏi rất trực tiếp, Lỗ Kính Tu cũng không trả lời ngay. Tuy hắn nhận được tin tức bí thư Diêu sẽ đi và cho ra nhiều ý nghĩ, thế nhưng lại căn bản khó nắm chắc, không thể biết trước được.

Lỗ Kính Tu trầm ngâm giây lát rồi nói: - Trưởng phòng Vương, trong mắt tôi thì có ba người có thể tiếp nhận vị trí của phó bí thư Diêu ở tỉnh Nam Giang, một là ngài. Ngài là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, tiến lên vị trí phó bí thư tỉnh ủy cũng là nước chảy thành sông, cực kỳ hợp lý. Thứ hai là bí thư Hoắc Quang Lĩnh của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, anh ấy đến Nam Giang cũng không phải rất lâu, thế nhưng đã có đủ lý lịch ở cấp bậc của mình, còn có được sự giúp đỡ của bí thư Diệp; còn người thứ ba, có lẽ là chủ tịch Lý. Anh ấy là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, dựa theo quy tắc xếp hàng, bí thư Diệp di chuyển đi nơi khác, anh ấy có thể tiến lên lấp đầy chỗ trống, cũng là hợp tình hợp lý.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, Lỗ Kính Tu phân tích đúng trọng tâm, nhưng đã bỏ quên mất một người.