Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1878: Tìm đúng điểm, chắc chắc trình độ




Hội nghị được tiến hành theo đúng dự định, Vương Tử Quân cho ra vài yêu cầu với nhân viên tham dự hội nghị, sau đó phó bí thư Diêu Trung Tắc lại cho ra vài yêu cầu, sau đó hội nghị chấm dứt.

Vương Tử Quân rời khỏi phòng họp rồi trực tiếp lên xe, hắn nhắm mắt nghĩ về tình cảnh mình bắt tay chào tạm biệt Diêu Trung Tắc. Dù hắn biết lúc này mình không nên tức giận, thế nhưng vẫn có chút rầu rĩ mất vui.

- Trưởng phòng Vương, ngày hôm qua đã có kết quả phỏng vấn rồi. Sau khi xe chạy ra khỏi văn phòng tỉnh ủy, Du Giang Vĩ khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhắm mắt không nói gì, chuyện này hắn biết rõ ràng, bây giờ Du Giang Vĩ trịnh trọng thông báo, có lẽ có gì đó bất ngờ xảy ra.

Quả nhiên Du Giang Vĩ thấy Vương Tử Quân trầm mặc không nói thì tiếp tục lên tiếng: - Trần Tử Khải dùng thành tích thi viết hạng hai, phỏng vấn hạng nhất để tiến vào làm nhân viên của văn phòng tỉnh ủy.

Du Giang Vĩ cẩn thận thông báo cho Vương Tử Quân, sau đó tiếp tục nói: - Nhưng có người phản ánh Trần Tử Khải chỉ thi viết được ba trăm chữ, dù thế nào cũng không bao giờ có vị trí thứ hai sau khi thi viết.

- Cậu cảm thấy người kia phản ánh tình huống thật sự sao? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.

Du Giang Vĩ không tùy tiện đáp lại, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: - Trưởng phòng Vương, không có lửa thì sao có khói? Tôi cảm thấy nếu thật sự là như vậy, Trần Tử Khải căn bản không thể nào có vị trí thứ hai được.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cũng không nói gì. Du Giang Vĩ thấy Vương Tử Quân không lên tiếng thì cũng thức thời ngậm miệng lại. Hắn sở dĩ báo cáo chuyện này với Vương Tử Quân, chủ yếu là vì sự kiện thi tuyển công chức chính là một khâu cực kỳ quan trọng của công tác cải cách nhân sự, hắn chân thành hy vọng một kỳ thi như vậy sẽ là nước cờ cầu tiến hàng đầu của trưởng phòng Vương.

Vài phút sau xe chạy đến bờ sông, Vương Tử Quân vẫy vẫy tay với Du Giang Vĩ, sau đó cho xe dừng lại.

Đi đến bờ sông thì bầu không khí khô nóng có chút tiêu tán, Du Giang Vĩ sóng vai đứng cùng một chỗ với Vương Tử Quân, hắn cảm thấy áp lực rất lớn, trong lòng cũng có chút hưng phấn. Vương Tử Quân chợt hỏi: - Người nào phản ánh với cậu chuyện của Trần Tử Khải?

- Là bạn gái của người đã thi rớt, cô ấy năm nay cũng tham gia kỳ thi công chức, đã đậu rồi. Du Giang Vĩ thấy Vương Tử Quân có hứng thú thì vội vàng đáp lại.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn về phía dòng sông đang chảy cuồn cuộn, thế là khẽ nói: - Lần này lãnh đạo thượng cấp sẽ gặp mặt những nhân viên thi đậu công chức lần này...

Phòng Quảng Thắng là phó thư ký trưởng phụ trách công tác của Diêu Trung Tắc, hắn lúc này thật sự có chút phiền não. Hắn là phó thư ký trưởng chuyên phục vụ cho phó bí thư tỉnh ủy, hắn cũng xem như là người quyền cao chức trọng, hơn nữa hứn rất được Diêu Trung Tắc tín nhiệm, dù là một vài bí thư thị ủy cũng phải cung kính với hắn.

Nhưng bây giờ Phòng Quảng Thắng cảm thấy vị trí của mình rất xấu hổ, lúc này tin tức Diêu Trung Tắc sẽ bị điều đi được lan rộng khắp Nam Giang, lan tràn như ôn dịch. Trong cảm giác của hắn thì Diêu Trung Tắc bây giờ cũng không giống như trước, các loại dấu hiệu này cho thấy rõ vấn đề, đó là cực kỳ thực tế.

Phòng Quảng Thắng không thể nói không có cảm tình với Diêu Trung Tắc, dù sao hắn đi theo Diêu Trung Tắc đã nhiều năm, dù là sắt thép cũng phải hao mòn theo thời gian.

Phòng Quảng Thắng cũng không phải chú trọng những cảm tình này, mà hắn quan tâm đến tương lai phát triển của mình, được voi đòi tiên, mà cũng khó tránh khỏi điều này. Hắn càng phải nắm chắc mức độ, tìm đúng điểm tựa, hơn nữa còn phải ra tay đúng thơi điểm.

Phòng Quảng Thắng đi theo Diêu Trung Tắc nhiều năm, hắn căn bản đã quá đủ tư chất lý lịch. Nếu như ở hắn ở lại tỉnh ủy, như vậy cũng chỉ có thể nắm giữ chức vụ cũ mà thôi. Hắn cảm thấy mình căn bản không có ưu thế gì khi tranh chấp vị trí thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, bây giờ chủ yếu đi xuống cơ sở công tác là chủ yếu.

đừng nhìn những vị lãnh đạo thị ủy bên dưới tỏ ra khách khí với Phòng Quảng Thắng mà lầm, khi nào hai bên động đến lợi ích của nhau, như vậy người ta sẽ không còn tỏ thái độ giống như lúc này nữa. Vì vậy Phòng Quảng Thắng cảm thấy đường ra tốt nhất của mình chính là lợi dụng lúc bí thư Diêu còn ở trên vị trí, cố gắng làm cho phương diện điều động của mình được xác định.

Cho dù không thể là lãnh đạo đứng đầu một thành phố, thế nhưng làm lãnh đạo một đơn vị cấp tỉnh cũng là lựa chọn không sai.

- Chào thư ký trưởng Phòng. Khi đi vào nhà Diêu Trung Tắc, có người cúi chào cung kính với Phòng Quảng Thắng. Lúc này Phòng Quảng Thắng đưa mắt nhìn, chợt cười nói: - Chào giám đốc Trần.

Trần Gia Luân căn bản rất khách khí với Phòng Quảng Thắng, hắn vừa bắt tay Phòng Quảng Thắng vừa cười nói: - Thư ký trưởng, chuyện của con tôi thật sự cảm tạ ngài, sau này nó làm thuộc hạ của ngài, kính mong ngài quan tâm nhiều hơn.

Phòng Quảng Thắng có chút sững sốt, lúc này mới chợt nhớ đến ý nghĩa lời nói của Trần Gia Luân. Nói thật, hắn cũng không quá quan tâm đến điều này. Nhưng lúc này Trần Gia Luân hỏi, hắn cũng dùng giọng biết thời biết thế nói: - Đứa bé này có năng lực công tác khá tốt, tiến vào nhân vật khá nhanh, có tiềm lực tốt, căn bản là không tồi.

- Tử Khải, mau ra gặp mặt thư ký trưởng Phòng. Trần Gia Luân nghe thấy Phòng Quảng Thắng khích lệ con mình thì hai mắt chợt tỏa sáng, sau đó vẫy vẫy tay tỏ ý cho con trai đi đến.

- Chào Thư ký trưởng. Trần Tử Khải thấy Phòng Quảng Thắng, hắn nhanh chóng tiến lên chào hỏi.

- Tốt, tiểu tử này rất tốt, văn phòng của chúng tôi xem như có thêm một người có khả năng. Phòng Quảng Thắng nhìn Trần Tử Khải, sau đó cười tủm tỉm nói.

Phòng Quảng Thắng đẩy cửa đi vào phòng làm việc của Diêu Trung Tắc, hắn phát hiện Diêu Trung Tắc đang xem văn kiện, bộ dạng của Diêu Trung Tắc có chút nhập thần.

- Bí thư Diêu. Phòng Quảng Thắng hiểu rõ vì sao Diêu Trung Tắc lại xem xét văn kiện một cách chú tâm như vậy. Phần văn kiện kia đã được qua tay của hắn, chủ yếu là tổng kết kinh nghiệm cải cách nhân sự của tỉnh Nam Giang, căn bản còn có vài phần thiếu sót cần được bổ sung sửa đổi.

- Quảng Thắng đến đấy à, anh ngồi đi. Diêu Trung Tắc ngẩng đầu lên, hắn nhìn thoáng qua Phòng Quảng Thắng, sau đó cười nói: - Lúc này văn phòng rất bận rộn, anh là người nắm công tác chắc chắn sẽ càng bận rộn tối mặt.

- Tôi đã đưa những tài liệu tổng hợp cho thư ký trưởng Đào, mà thư ký trưởng Đào cũng rất hài lòng. Phòng Quảng Thắng cũng không lập tức ngồi xuống, hắn châm thêm nước vào ly cho Diêu Trung Tắc, sau đó mới khẽ nói.

Diêu Trung Tắc khẽ gật đầu, hắn nhìn Phòng Quảng Thắng ngồi đối diện với mình, có chút do dự, sau đó nói: - Quảng Thắng, hôm nay anh đến rất đúng lúc, chúng ta cùng nhau nói về chuyện của anh.

Phòng Quảng Thắng vốn còn đang lo lắng xem nên mở ra cục diện như thế nào, bây giờ nghe Diêu Trung Tắc nói như vậy thì càng thêm nghiêm chỉnh. Hắn mơ hồ có chút hưng phấn, cũng có vài phần lo lắng được mất. Hắn là người ở trong quan trường nhiều năm, năng lực suy xét không là vấn đề, không ngờ mình còn chưa mở miệng thì lãnh đạo đã nhìn thấu. Điều này nói rõ điều gì? Đó là lòng dạ mình chưa đủ sâu, mỗi khi gặp chuyện lớn còn chưa đến mức không có biểu cảm, bình tĩnh ung dung.

- Quảng Thắng, anh đi theo tôi được vài năm, tôi căn bản luôn thỏa mãn với năng lực công tác của anh. Diêu Trung Tắc uống một ngụm nước rồi khẽ nói: - Công tác của tôi sắp được điều chỉnh, có lẽ anh cũng đã nghe nói điều này. Tôi căn bản là phục tùng sắp xếp của phòng tổ chức cấp trên với mình, mà căn bản cũng không phải nắm chắc mười phần, chỉ có thể là cố gắng tốt nhất, vì thế tôi luôn do dự về phương diện sắp xếp cho anh.

- Bí thư Diêu, dù ngài đến nơi nào thì tôi cũng sẽ đi theo ngài. Phòng Quảng Thắng biết rõ lúc này mình căn bản không thể lên tiếng với hướng đi của bí thư Diêu, thế nhưng phương diện tỏ thái độ thì không chút hàm hồ, kiên quyết đi cùng bí thư Diêu.

- Ha ha, anh đi theo tôi tất nhiên là tốt nhất, tôi dùng anh cũng quen tay, nhưng việc này căn bản cũng không dễ. Diêu Trung Tắc nói đến đây thì cười cười nói: - Chuyện này nếu thành công thì tôi nhất định sẽ tranh thủ cho anh, nếu như không thành, tôi sắp xếp cho anh cũng không muộn.

Phòng Quảng Thắng nghe thấy Diêu Trung Tắc sắp xếp như vậy mà không khỏi trút đi gánh nặng ngàn cân, cuối cùng thì tất cả cũng có một lời khẳng định. Hắn biết rõ chỉ cần Diêu Trung Tắc đã nói ra khỏi miệng, trên cơ bản khó có khả năng thay đổi.

Thấy Diêu Trung Tắc lại tiếp tục cầm văn kiện lên xem, Phòng Quảng Thắng chuẩn bị nói lời cáo từ. Nhưng lúc này hắn còn chưa đứng lên thì đã bị Diêu Trung Tắc gọi lại: - Anh đến đây vừa đúng lúc, anh đọc phần văn kiện này, để xem nhưng gì tôi hiểu về văn kiện này đã sát sao hay chưa?

- Tổ chức cải cách nhân sự liên quan đến... Phòng Quảng Thắng nhanh chóng tiến lên tiếp nhận và lên tiếng, hắn cảm thấy bản thảo giống như rất sống động, hàng loạt dòng chữ khiêu vũ trên giấy, xem ra lần này bí thư Diêu bỏ ra rất nhiều công phu.