Khi tổ chức hội nghị thì Long Điền Hỉ xem như đã hiểu được tâm ý của Vương Tử Quân, căn bản cảm thấy biện pháp của trưởng phòng Vương khá là hung ác, trên cơ bản có thể đẩy ba thành phố đứng đầu lên kệ nướng.
Nhưng mãi khi Vương Tử Quân nói ra những sắp xếp này, hắn mới chợt hiểu tàn nhẫn nhất vẫn là chiêu thức này. Phòng tổ chức tỉnh ủy đã có đề cử cho vị trí giám đốc sở giao thông công chánh, chính là phó bí thư thị ủy Đông Hồng là Lộ Lục Thông, dựa theo ý chỉ hiện tại của Vương Tử Quân, căn bản rơi vào trong tay cán bộ thành phố Lộc Hồ.
Điều này sao có thể làm cho La Tấn Thương nuốt trôi cơn tức? Phải biết rằng vào lúc ban đầu khi tiến hành khảo sát sơ bộ thì La Tấn Thương căn bản cảm thấy cực kỳ mừng rỡ vì vị trí này của mình. Lúc này theo sắp xếp của Vương Tử Quân thì khả năng hắn tiến lên sẽ không còn.
- Trưởng phòng Vương, phó bí thư Trịnh của thành phố Lộc Hồ đã đến tuổi về hưu, nếu như để cho anh ấy tiến lên làm phó giám đốc sở giao thông công chánh, cơ bản là không thể công tác được bao lâu nữa. Long Điền Hỉ trầm ngâm giây lát rồi quyết định nói lời thật lòng.
Vương Tử Quân cười khoát tay áo, hắn đưa ra một tư liệu cho Long Điền Hỉ: - Tôi chưa nói sẽ đẩy anh Trịnh tiến lên, ý của tôi là để cho Lý Thuận Khanh là phó chủ tịch thành phố Lộc Hồ tiến lên giữ chức vụ này. Đồng chí Lý Thuận Khanh đã công tác ở vị trí hiện tại hơn năm năm, lý lịch không kém ai. Hơn nữa đồng chí này công tác cực kỳ có tinh thần, thành phố Lộc Hồ lại là người đứng đầu trong danh sách khảo hạch cán bộ lần này, chúng ta cần phải căn cứ vào đó để đề bạt cán bộ.
Nếu nói để cho phó bí thư Trịnh Danh Đạt của thành phố Lộc Hồ tiến lên, như vậy La Tấn Thương chủ yếu cực kỳ căm phẫn, nhưng nếu cho Lý Thuận Khanh tiến lên, như vậy Long Điền Hỉ cho rằng La Tấn Thương sẽ tức chết. Tuy La Tấn Thương là cán bộ cấp giám đốc sở, thế nhưng thực quyền của một người là phó bí thư và giám đốc sở giao thông công chánh vẫn có chút chênh lệch, thế cho nên hắn mong muốn vị trí ở sở giao thông công chánh cũng không phải ngày một ngày hai. Nếu như vì nguyên nhân này mà La Tấn Thương căn bản không thể tiến lên, ngược lại một người mà trước nay hắn không thèm quan tâm đã thay thế mình, điều này làm sao có thể hắn chịu nổi?
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Long Điền Hỉ hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn gật đầu nói: - Trưởng phòng, tôi cảm thấy có thể đề cử đồng chí Lý Thuận Khanh.
Khi thấy Long Điền Hỉ hiểu ý nghĩ của mình thì Vương Tử Quân khẽ nở nụ cười thỏa mãn, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: - Anh cho văn phòng làm ra một văn kiện theo đúng tinh thần của tôi trên hội nghị hôm nay, yêu cầu phòng tổ chức các cấp cần phải tích cực quán triệt tinh thần văn kiện, ở phương diện đề bạt cán bộ cần phải xem xét vào ưu khuyết điểm khảo hạch cán bộ của từng địa phương cụ thể.
Vương Tử Quân nói xong sắp xếp của mình thì cũng không nói gì thêm, Long Điền Hỉ nghe mà không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Trưởng phòng Vương làm như vậy rõ ràng là ép người nhảy lầu. Nếu như văn kiện này được đưa xuống bên dưới, như vậy dù cho Vương Tử Quân có ra đi, thứ này cũng giống như vòng kim cô buộc lên đầu mọi người.
- Trưởng phòng Vương, tôi sẽ đi ngay. Long Điền Hỉ thầm cảm thán về sự cay độc của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng cảm thấy nếu như Vương Tử Quân không làm như vậy, cũng thật sự phải xin lỗi người ta.
Khi Long Điền Hỉ rời đi thì Vương Tử Quân bắt đầu gọi điện thoại, người ở đầu dây bên kia cực kỳ coi trọng Vương Tử Quân, sau khi nói với Vương Tử Quân là tất cả đã chuẩn bị tốt thì cúp điện thoại.
...
Lưu Giang Đào rời khỏi phòng họp thì đi về phòng làm việc của mình, sau khi suy xét nguyên nhân hậu quả một lượt, hắn gọi điện thoại cho Đậu Minh Đường để báo cáo chi tiết tình hình hội nghị hôm nay. Đậu Minh Đường là thường ủy tỉnh ủy, bí thư thị ủy Đông Hồng, có một số việc cực kỳ mẫn cảm mà người thường khó thể so sánh được. Hắn đã ý thức được Vương Tử Quân đang quay giáo phản kích trong sự kiện này.
Nhưng Đậu Minh Đường cũng không tỏ thái độ với báo cáo của Lưu Giang Đào, hắn chỉ nói một câu biết rồi, sau đó cúp điện thoại.
Một câu biết rồi hời hợt của Đậu Minh Đường rơi vào trong tai làm cho Lưu Giang Đào cảm thấy cực kỳ không nỡ. Nhưng hắn cảm thấy tạm thời không có gì liên quan đến mình, thế nên cũng không quá quan tâm.
Vào lúc tan tầm thì Lưu Giang Đào đi trên hành lang và vừa vặn gặp mặt phó bí thư thị ủy La Tấn Thương. Lúc này La Tấn Thương sắp tiến lên làm giám đốc sở giao thông công chánh, hắn căn bản cực kỳ có ý nghĩ muốn kết giao với bí thư La. Vì vậy khi thấy đối phương thì hắn tươi cười như hoa nói: - Bí thư La, hôm nay ngài có rảnh không? Tôi muốn cướp chút thời gian để chúc mừng ngài vài ly.
Lưu Giang Đào và La Tấn Thương vì được phân công công tác không quá giao nhau thế nên hai bên không có ma xát quá lớn. Hơn nữa La Tấn Thương là người sắp rời đi, quan hệ giữa hai người căn bản có thêm vài xu thế tăng tiến. Dù sao thì người của La Tấn Thương cũng ở lại thành phố Đông Hồng, nếu như muốn quan tâm tốt đến những người này, như vậy sự giúp đỡ của Lưu Giang Đào là cực kỳ quan trọng.
Lưu Giang Đào cho rằng mình dù không thể được dùng cơm với La Tấn Thương, ít nhất cũng có thể nói đùa vài câu nối gần quan hệ. Nhưng không ngờ sự việc lại nằm ngoài dự đoán của hắn, La Tấn Thương căn bản không cho hắn cơ hội như vậy. La Tấn Thương dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu Giang Đào, sau đó nở nụ cười quái gở nói: - Cùng dùng cơm với trưởng phòng Lưu sao? Ôi, tôi cũng ăn không tiêu.
Lưu Giang Đào nghe La Tấn Thương nói như vậy mà cảm thấy đầu mình như bị người ta đập vào một viên gạch, nhưng hắn không hiểu nguyên nhân, căn bản không biết mình đắc tội với vị phó bí thư thị ủy này ở chỗ nào?
Mặc dù Lưu Giang Đào cảm thấy mình không sợ La Tấn Thương, thế nhưng không hiểu vì sao La Tấn Thương lại nổi giận, điều này làm hắn có chút khó chịu. Dù sao thì có một số việc chú trọng dĩ hòa vi quý, giải quyết được thì không nên gây chiến.
- Bí thư La, ngài đây là... Khi Lưu Giang Đào đang buồn bực chuẩn bị hỏi thêm hai câu thì La Tấn Thương hừ lạnh một tiếng, hắn xoay người bỏ đi rất nghênh ngang.
Long Điền Hỉ xấu hổ đứng yên tại chỗ, hắn dùng ánh mắt vô thức nhìn chung quanh. Biểu hiện của La Tấn Thương làm cho Lưu Giang Đào cảm thấy xấu hổ, trong mắt hắn thì La Tấn Thương không phải là người hành động theo cảm tính, không phải kẻ lỗ mãng, thế nhưng hôm nay sao lại có thái độ như vậy với mình?
Khi Lưu Giang Đào cảm thấy cực kỳ khó hiểu thì có tin tức truyền đến: Chiều nay trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Vương Tử Quân đã đi đến nói về phương diện nhân tuyển vị trí giám đốc sở giao thông công chánh với bí thư Diệp, đã đá một người cực kỳ có hy vọng là La Tấn Thương ra ngoài vòng tranh chấp.
Nhưng Vương Tử Quân đá La Tấn Thương ra ngoài thì có liên quan quái quỷ gì đến Lưu Giang Đào hắn?
Lưu Giang Đào cẩn thận suy xét lại thì biết rõ ngọn nguồn, nguyên nhân La Tấn Thương bị loại chính là vì thành phố Đông Hồng căn bản có thành tích khảo hạch cán bộ quá kém so với thành phố Lộc Hồ.
Chuyện này rơi vào trong tai làm cho Lưu Giang Đào sinh ra cảm giác như sắp tan vỡ, đây là cái quái gì vậy? Hắn làm trò không bằng người khác, thế là phải chịu tội.
Diêu Trung Tắc quay lại phòng làm việc của mình, hắn cảm thấy cực kỳ đè nén, văn kiện nắm trong tay dính đầy mồ hôi. Hắn căn bản cảm thấy chưa hết giận, thế là nhét văn kiện vào trong ngăn bàn.
Diêu Trung Tắc căn bản là người tỏ thái độ giúp đỡ phương án cải cách nhân sự được tiến hành trong tỉnh, mặc dù giúp đỡ như vậy là có ý nghĩa gì thì ai cũng biết rõ, thế nhưng dù nói thế nào thì hắn cũng bày ra hình tượng chú trọng đại cục, cực kỳ quan tâm đến công tác nhân sự. Khi hắn đang chuẩn bị hưởng thụ thành quả ủng hộ của mình, không ngờ Vương Tử Quân lại đi nước cờ như vậy, kết quả này căn bản nằm ngoài dự kiến của hắn.