Bí Thư Trùng Sinh

Chương 184: Anh mạnh tôi yếu, anh yếu tôi mạnh




Hậu Hắc Học có một câu nói như thế này: Làm người không nên quá vô tình, không nên làm việc tuyệt tình, nếu không cho dù có bạn bè bằng sắt, có uyên ương nghịch nước cũng sẽ đến lúc chết đuối; có cánh khó bay, đừng nói Cơ Tòng Lương là một người có thế lực trong chốn quan trường.

- Cốc, cốc, cốc...

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, bí thư Hầu nghe thấy như vậy thì tỏ ra không vui. Lão thích những con người vững vàng bình tĩnh, vì thế cực kỳ bực bội với đám người hấp tấp vội vàng.

- Vào đi!

Âm thanh của bí thư Hầu vẫn bình thản, lão là bí thư huyện ủy, vui buồn không lộ ra vẻ mặt, điều này được lão phát huy đến tận cùng.

- Bí thư Hầu, không tốt rồi...

Thư ký Tiểu Chu của Hầu Thiên Đông vội vàng chạy vào rồi dùng giọng không thở ra hơi nói.

Hầu Thiên Đông chợt nhíu mày, trong lòng thật sự căm tức. Ôi, đúng là không ra gì, vốn đang định vài ngày nữa sắp xếp cho thư ký Tiểu Chu xuống tuyến xã làm chủ tịch xã để rèn luyện, nhưng với tính khí không ổn định thế này, xuống tuyến dưới làm chủ tịch xã thì sao có thể ổn định được trận tuyến?

- Tôi rất tốt, có chuyện gì?

Hầu Thiên Đông không khách khí với thư ký của mình, lão đặt ly trà lên bàn thật mạnh rồi trầm giọng nói.

- Bí thư Hầu...Bí thư Hầu...

Tiểu Chu vốn nóng lòng đến báo cáo, nhưng khi thấy vẻ mặt mất vui của bí thư Hầu thì trong lòng thầm nghĩ không xong, chính mình thất thố làm tâm tình lãnh đạo giảm xuống thấp, sợ rằng sẽ có vấn đề.

Vẻ mặt Hầu Thiên Đông càng thêm khó coi:

- Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Gặp việc phải bình tĩnh, gặp phải chuyện khẩn cấp thì không nên làm rối loạn trận tuyến, vì sao bây giờ cậu còn tỏ ra lúng túng vội vàng như vậy?

- Bí thư Hầu dạy bảo rất đúng, Tiểu Chu ghi nhớ rất kỹ. Là thế này, hội đồng nhân dân đưa đến một bản thông báo.

Tiểu Chu lúc đầu còn có hơi lắp bắp, nhưng bây giờ đã nhanh chóng khôi phục lại như thường.

- Tôi tưởng có chuyện gì, không phải chỉ là một thông báo thôi sao, có gì mà cậu ngạc nhiên như vậy? Đi, đặt đến đây tôi xem.

Hầu Thiên Đông vừa nghe nói không phải chuyện gì lớn thì trái tim cũng không còn treo lên cao.

Vị chủ tịch hội đồng nhân dân Tằng Nhất Khả vào lúc này thật sự có chút xích mích với bí thư Hầu vào thời điểm trước kia, nhưng bí thư Hầu lại rất nắm chắc cơ cấu của hội đồng nhân dân huyện. Nếu không có sự đồng ý của bí thư huyện ủy, bọn họ sẽ làm được gì? Dù thế nào thì tất cả cũng do đảng ủy chỉ đạo, một vị chủ tịch hội đồng nhân dân sẽ chẳng đáng là gì.

- Bí thư Hầu, thông báo này không giống, bọn họ...Bọn họ cách chức cục trưởng Cơ...

Tiểu Chu cuối cùng cũng nói ra sự việc.

" Cách chức? Hội đồng nhân dân cách chức cục trưởng Cơ Tòng Lương? " Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Hầu Thiên Đông nghe được tin này mà đầu phình to ra, Cơ Tòng Lương mất chức không có gì quá đáng với lão, nhưng điều làm cho lão khiếp sợ chính là hội đồng nhân dân không thèm báo cáo với huyện ủy mà trực tiếp miễn chức của cục trưởng cục công an Cơ Tòng Lương.

Dựa theo chức quyền thì hội đồng nhân dân có quyền bỏ cũ thay mới với các thành viên ban ngành khối chính quyền, nhưng đây chỉ là chức quyền trên giấy, trên thực tế thì quyền nhân sự đều thuộc về đảng ủy, hội đồng nhân dân sẽ làm được gì? Bây giờ lại có vấn đề, đó chính là vấn đề về lực khống chế của Hầu Thiên Đông.

Loại chuyện này xảy ra, như vậy thị ủy sẽ có nghi vấn về lực khống chế của Hầu Thiên Đông hay không? Nếu có nghi vấn về lực khống chế của Hầu Thiên Đông, như vậy vị trí bí thư huyện ủy của lão sẽ không còn an toàn, sẽ đáng giá thương thảo.

Hầu Thiên Đông đầu tiên là phẫn nộ, sau đó cảm thấy sợ hãi. Sự việc ngoài ý muốn này xảy ra, lão là bí thư huyện ủy huyện Lô Bắc sẽ khó tránh khỏi liên quan, nếu che giấu không được thì chính lão sẽ gặp phải nguy hiểm.

Hầu Thiên Đông nghĩ đến hội đồng nhân dân, nghĩ đến Tằng Nhất Khả, mà nụ cười nhàn nhạt của Tằng Nhất Khả lại che giấu một hình bóng cán bộ trẻ tuổi ở phía sau, đó là Vương Tử Quân. Vương Tử Quân này là một phó chủ tịch ra bài không theo quy tắc thông thường, Hầu Thiên Đông nghĩ đến đây mà chợt nhớ đến tình huống khi kết thúc hội nghị thường ủy, Vương Tử Quân không nói lời nào, vẻ mặt bình tĩnh còn mang theo nụ cười.

Bây giờ chẳng lẽ chính trị ở huyện Lô Bắc trở thành một cây cầy bấp bênh? Thường ủy bên này không thông qua, chính Hầu Thiên Đông ép Vương Tử Quân xuống, nhưng đối phương lại sử dụng hội đồng nhân dân để ép mình? Từ đầu đến cuối đối phương như một cái lò xo, anh mạnh thì hắn yếu, đến khi anh an tâm thoải mái thì đối phương lại vùng lên cho một đạp.

Hầu Thiên Đông suy xét vấn đề thật cẩn thận, sau đó vẻ mặt chợt đỏ bừng. Lão nâng ly trà lên muốn ném xuống đất, đúng lúc cửa phòng làm việc bị gõ vang, Tằng Nhất Khả đi vào với nụ cười tươi rói.

- Bí thư Hầu, có một chuyện tôi cần báo cáo với anh...

Hầu Thiên Đông nhìn thấy Tằng Nhất Khả thì nhanh chóng khôi phục như thường, cũng thuận thế buông ly trà xuống bàn. Lão vì muốn che giấu cảm xúc mà lại tranh thủ nâng ly trà lên làm một ngụm, nhưng trà lúc này quá đắng, quá chát.

- Mời chủ tịch Tằng dùng trà, là Bích Loa Xuân tôi cất giữ đã lâu.

Hầu Thiên Đông vẫn rất bình tĩnh mời Tằng Nhất Khả, lại quay sang phân phó Tiểu Chu.

Phòng làm việc của Hàn Minh Khải khóa chặt nhưng bên trong lại liên tục truyền ra tiếng đánh cờ.

- Chủ tịch huyện, bây giờ mới hơn chín giờ mà ngài không có mặt ở phòng làm việc, nếu như bí thư Tả biết được, sợ rằng anh ấy sẽ kiểm tra kỷ luật.

Hàn Minh Khải vừa đánh cờ vừa nói.

Trong khối chính quyền huyện Lô Bắc thì Hàn Minh Khải xem như thành viên đáng tin của Lưu Thành Quân, hai người có quan hệ cứng, nói chuyện cũng tùy ý.

Lưu Thành Quân thấy thế cờ khó thì nhíu mày nói:

- Phòng làm việc? Tôi đã sớm mệt chết đi rồi, công tác cũng phải giữ mình một chút. Tôi cũng cần phải nghỉ ngơi, bây giờ sắp tết, phòng làm việc của tôi mỗi ngày bận rộn, tôi cũng buồn bực, hơn nữa suốt ngày đều là tiền. Khối chính quyền huyện sao lại thiếu nhiều tiền như vậy? Nói đến thiếu nợ thì tôi luôn nhức đầu, tôi hận không thể bán mình đi cho rồi. Thôi, đánh cờ, tôi cứ ở đây, cho đám người kia chạy loạn.

- Nếu anh là chủ tịch huyện mà bán mình, có lẽ chị dâu cũng không đồng ý.

Hàn Minh Khải dùng giọng nghiêm túc nói, nhưng vừa nói ra khỏi miệng thì Lưu Thành Quân đã cười lên ha hả.

- Cậu đấy, không khi nào sửa miệng, như vậy sao vào thường ủy được?

Lưu Thành Quân ra vẻ gõ đầu Hàn Minh Khải.

Hàn Minh Khải nở nụ cười tự chế giễu:

- Chủ tịch Lưu, chuyện của tôi thì tôi hiểu, những thứ khác tôi cũng không muốn, coi như tôi là một phó chủ tịch là được.

Hàn Minh Khải nói đến đây thì chợt nghĩ đến điều gì đó, hắn nói:

- Chủ tịch Lưu, nếu không hôm nay chúng ta mời phó chủ tịch Vương đến dùng cơm? Có lẽ hôm nay cậu ấy chịu nhiều uất ức, cần an ủi.

Lưu Thành Quân đẩy bàn cờ nói:

- À, dệt hoa trên gấm không bằng giúp nhau lúc hoạn nạn, kẻ địch của kẻ địch là bạn của mình, cũng cần phải lôi kéo. Như thế này đi, Minh Khải, cậu sắp xếp đi, chúng ta đi an ủi cậu ấy, địa phương dùng cơm không cần quá xa hoa.

- Tốt, vậy quyết định ở khách sạn Long Đằng, đây là xí nghiệp vừa mở, hoàn cảnh tốt.

Hàn Minh Khải cũng đẩy cờ ra rồi khẽ nói.

Lưu Thành Quân khẽ gật đầu, hắn biết lai lịch của khách sạn Long Đằng, khách sạn này có danh nghĩa cổ phần của Hàn Minh Khải, dù hắn biết rõ nhưng theo quy củ quan trường vẫn không nói ra.