Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1837: Nô tài công bộc (2)




Triệu Thái Sóc cũng không nói rõ ràng trong điện thoại, chỉ là mời Vương Tử Quân đến tham gia, vì buổi tiệc lần này có nhiều người đến, mọi người tụ tập thì vẫn có lợi hơn.

Vương Tử Quân căn bản nghe và hiểu ý nghĩ của Triệu Thái Sóc, thế nhưng cũng không hoàn toàn hiểu rõ. Vì khi Vương lão gia tử qua đời thì Hách lão gia tử cũng là một trong những vị trưởng bối tự mình đến tham gia lễ tang, bây giờ mừng đại thọ của ông cụ, hắn cũng phải đến tham gia.

So sánh với tiệc mừng thọ của Hách lão gia tử, lúc này việc quan trọng bậc nhất của Vương Tử Quân chính là thúc đẩy cải cách nhân sự tỉnh Nam Giang. Lúc này đang tiến hành công tác thi tuyển cán bộ viên chức, tuy chỉ là chút dự bị sơ bộ, thế nhưng những phản ứng ở vài phương diện làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảnh giác cao độ.

Mặc dù Vương Tử Quân căn bản cảm thấy các nơi có phản ứng không đồng nhất với cải cách nhân sự, thế nhưng nhìn từ phương diện chỉnh thể thì không có thay đổi gì lớn. Trên cơ bản các thành phố đều làm theo yêu cầu của tỉnh ủy, cho ra phương án cụ thể, hơn nữa chỉ sau nửa năm thì công tác khảo sát đã làm xong.

Không có động tĩnh gì cũng không phải là việc tốt, vì đây là hành vi động chạm đến chức quyền của người ta, nếu như được thực hiện mà không gợn sóng sợ hãi thì căn bản là cám ơn trời đất. Nhưng Vương Tử Quân cũng không cho rằng mình có uy tín và lực quyến rũ mạnh mẽ như vậy.

- Giang Vĩ, lần này cậu được sắp xếp đển tổ giám sát số hai, cậu nên thường xuyên đi xuống bên dưới với trưởng phòng Triệu. Bây giờ cậu đi xuống quan sát cơ sở, cậu phải nhớ kỹ một câu, đó là nhìn nhiều nói ít.

Du Giang Vĩ khẽ gật đầu, hắn dù không nghĩ quá sâu xa như Vương Tử Quân, thế nhưng lại hiểu cải cách nhân sự có ý nghĩa thế nào với trưởng phòng Vương. Nếu như Vương Tử Quân làm tốt công tác cải cách, như vậy sẽ làm ra thành tích nổi tiếng, nhưng nếu có sơ suất thì rõ ràng sẽ sinh ra lỗ hổng lớn.

Du Giang Vĩ biết rõ địa phương là nơi quyết định thượng tầng, mà địa phương cũng không phải là bó tay bó chân chịu trói. Một khi liên quan đến lợi ích tư nhân hoặc địa phương, như vậy đám người bên dưới sẽ nghĩ cách đối phó.

Mặc dù cải cách nhân sự được tuyến trên và bí thư Diệp cực kỳ giúp đỡ, thế nhưng Du Giang Vĩ vẫn cảm thấy không quá mạnh mẽ, vì lúc này trưởng phòng Vương phải đối mặt với tình huống thay thế quá nhiều người.

- Trưởng phòng Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm chú xem xét và học hỏi, sẽ báo cáo rõ ràng tình huống khắp nơi cho ngài. Câu trả lời của Du Giang Vĩ làm cho Vương Tử Quân cảm thấy hài lòng, hắn cười cười nói: - Tôi cũng không cho cậu nhiệm vụ gì khác, cậu chỉ cần cố gắng học tập là được, vừa tăng tiến kiến thức vừa tích lũy được kinh nghiệm cho mình.

Khi hai người Vương Tử Quân và Du Giang Vĩ trò chuyện với nhau, đột nhiên chủ tịch Mạnh Chí Đạo gọi điện thoại đến. Sau khi Du Giang Vĩ nói hai câu với Mạnh Chí Đạo, hắn nhanh chóng giao điện thoại cho Vương Tử Quân.

Tuy Vương Tử Quân là người có quyền uy khá lớn ở Nam Giang nhưng dù sao thì thời gian ở đây có hơi ngắn, bây giờ trong Nam Giang có hơn mười thhp., cũng chỉ có một mình Mạnh Chí Đạo là người được Vương Tử Quân đề bạt lên.

- Trưởng phòng Vương, bây giờ ngài có rảnh không? Tôi có vài công tác cần báo cáo với ngài.

Vương Tử Quân biết rõ tâm tính của Mạnh Chí Đạo, hắn trầm ngâm giây lát rồi gật đầu nói: - Anh đang ở chỗ nào?

- Trưởng phòng Vương, tôi đang ở thành phố Đông Hồng, ở khách sạn Đông Hồng. Mạnh Chí Đạo nói đến đây thì bổ sung thêm: - Tối qua tôi đẫ đến thành phố Đông Hồng, vì có hơi muộn nên không dám quấy rầy lãnh đạo nghỉ ngơi.

Vương Tử Quân có thể cảm nhận được sự vội vàng trong lời nói cung kính trung thành của Mạnh Chí Đạo, thế là lên tiếng phân phó: - Anh đến phòng làm việc của tôi đi.

Những ngày qua công tác ở thành phố Ô Phổ làm cho Mạnh Chí Đạo có thêm vài phần tự tin và khí phách hơn dĩ vãng. Hắn là chư hầu một phương, mặc dù khong thể nói là cực kỳ khí phách, thế nhưng nhất định cũng là người có lực lượng và uy vọng.

- Trưởng phòng Vương! Mạnh Chí Đạo bát chuyện với Vương Tử Quân, sau đó ngồi xuống. Vương Tử Quân đi thẳng vào vấn đề nói: - Anh tìm tôi có chuyện gì cứ nói, hai mươi phút sau tôi còn phải tham gia một hội nghị.

- Trưởng phòng, tôi muốn nói với ngài về việc cải cách nhân sự. Mạnh Chí Đạo nói ra những chữ này thì trong giọng nói có chút chần chờ. Ánh mắt của Vương Tử Quân rơi lên mặt Mạnh Chí Đạo, lúc này Mạnh Chí Đạo không khỏi nói tiếp: - Tôi cảm thấy chuyện này chúng ta có thể hoãn lại một chút.

Hoãn lại một chút, Mạnh Chí Đạo nói sự việc này nên hoãn lại một chút, nhưng công tác này cực kỳ quan trọng với Vương Tử Quân, Mạnh Chí Đạo căn bản không thể không biết. Hắn là một người có khả năng trong phái của Vương Tử Quân ở Nam Giang, thế nhưng hắn lại đề nghị hoãn một thời gian.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Mạnh Chí Đạo, tâm tình hắn càng thêm bình tĩnh, hắn cười cười nói: - Có phải phía thành phố Ô Phổ có khó khăn gì không? Hay là có chuyện gì khác?

- Trưởng phòng, thành phố chúng toi đã cho ra phương án, hơn nữa sẽ triển khai mở rộng khảo sát trong thời gian một tháng. Nhưng tôi luôn cảm thấy lo lắng với hạng mục công tác này. Mạnh Chí Đạo là chủ tịch thành phố Ô Phổ, hắn tiến lên nhờ có quan hệ với Vương Tử Quân, thế nên dựa vào quan hệ với Vương Tử Quân thì có thể coi như mở ra được cục diện cho mình. Nhưng hắn dù sao cũng mới đến thành phố Ô Phổ chưa được bao lâu, râu ria cũng chưa quá dài, nhưng cũng có không ít người tỏ vẻ thân cận với hắn.

Lần này Vương Tử Quân dựa theo sự thống nhất của tỉnh ủy để thúc đẩy cải cách nhân sự ở Nam Giang, Mạnh Chí Đạo nhìn vào và thấy đó căn bản không dễ dàng chút nào. Hắn là chủ tịch thành phố Ô Phổ, vốn không chủ quản hạng mục công tác này. Mặc dù khi thúc đẩy cải cách hắn có thể cho ra ý kiến của mình, thế nhưng dù sao thì vị rí của hắn cũng không có quyền lực tuyệt đối.

Nhưng khi phương án cải cách được triển khai mở rộng, Mạnh Chí Đạo cảm thấy có chút khác thường. Trong mắt hắn thì thành phố Ô Phổ triển khai các hạng mục công tác rất bài bản, thế nhưng những phương pháp này chủ yếu được thể hiện trên văn kiện mà thôi.

Vài ngày trước hắn cùng trao đổi công tác với chủ tịch Lâm, vị chủ tịch Lâm kia dùng vài giờ nói về phương diện cải cách. Tuy lời nói của đối phương không quá rõ ràng, thế nhưng hắn cảm thấy tính toán của người ta cũng không đơn giản.

Tuyến trên có thể thay thế những hạ cấp không có lực chấp hành, thế nhưng khi mà tất cả các hạ cấp đều có thái độ tiêu cực chống lại, như vậy sẽ tạo nên những ảnh hưởng lớn, có câu pháp luật không trách số đông, căn bản là như vậy.

Pháp luật không trách số đông, kết quả cuối cùng là người trên cao thậm chí phải lui ra, biện pháp tốt nhất chính là đưa người cho ra những quyết sách không hợp số đông đó ra khỏi vị trí hiện tại.