Chử Vận Phong căn bản có chút vò đầu vì đồng sự Vương Tử Quân, đồng thời cũng không thiếu tán thưởng. Lão cảm thấy Vương Tử Quân là cán bộ trẻ tuổi có năng lực mạnh nhất Nam Giang, nếu như không phải vị trí hiện tại của Vương Tử Quân là quá mẫn cảm, không phải đang nắm công tác nhân sự, thậm chí lão hy vọng Vương Tử Quân sẽ chạy sang giúp mình ở khối công tác kinh tế trong ủy ban nhân dân tỉnh.
Vương Tử Quân bây giờ cố ý xuất hiện, điều này chính là kết luận của Chử Vận Phong sau khi nghe xong báo cáo của Xà Tiểu Cường. Vương Tử Quân làm như vậy có phải là đang cố gắng bảo trì thể diện cho cục công an thành phố Đông Hồng mà thậm chí là đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố Đông Hồng hay không?
Chử Vận Phong dù đang ở trên vị trí cao vời của tỉnh Nam Giang, thế nhưng lão lại biết rất rõ tình huống cơ bản ở Nam Giang. Lão biết rõ Vương Tử Quân nắm bắt thật chặt cục công an thành phố Đông Hồng, nhưng chút chuyện nhỏ như vậy cũng không đáng bận tâm. Bây giờ Trần Gia Hòa chọc sự việc đến người lão, căn bản là muốn tìm sự giúp đỡ từ phía chủ tịch, thế nhưng lão giúp đỡ Trần Gia Hòa thì lại áp chế Vương Tử Quân.
Chử Vận Phong từ một người bình thường đi đến vị trí như hôm nay thì căn bản không biết đã trải qua bao nhiêu chuyện. Khi người ta nhắc đến lão thì không khỏi tán thưởng giỏi quyết đoán, nhưng lúc này lão lại khó thể nào cho ra ý nghĩ gì hay.
Nói từ phương diện lý trí thì chuyện này nên xử lý càng nhanh càng tốt, kéo dài thêm sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Đông Hồng và thậm chí là của Nam Giang. Hơn nữa Trần Gia Hòa là người được Chử Vận Phong coi trọng, thế nên sự kiện này xảy ra thì lão nên vung tay giúp Trần Gia Hòa một chút.
Nhưng tâm lý của Chử Vận Phong lại không muốn vì sự kiện này mà đứng về phía đối lập với Vương Tử Quân. Lão biết rõ chỉ cần mình tỏ thái độ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thể diện của Vương Tử Quân.
Chử Vận Phong trầm ngâm một lát rồi nhấc điện thoại lên, lão nghĩ trái nghĩ phải, khi đang do dự thì ánh mắt chuyển lên bức thư pháp trong phòng.
Bức thư pháp kia cũng không phải lấy được từ tay danh gia, ngoài có thể nhìn một chút cho hay thì căn bản không có giá trị sưu tầm. Nhưng lúc này bức tranh kia căn bản có giá trị đặc thù với Chử Vận Phong, vì đó là bức tranh chữ do một vị lãnh đạo tặng cho lão, nội dung là: Ngẩng mặt không hổ với trời, cúi mặt không hẹn với đất!
Không phải mình thật sự bị ảnh hưởng bởi Vương Tử Quân đấy chứ?
Chử Vận Phong lắc đầu, lão cầm điện thoại lên rồi bấm số của cục trưởng cục công an tỉnh Chân Hồng Lỗi. Sau khi Chân Hồng Lỗi nhận được điện thoại của Chử Vận Phong, hắn cũng không đến cục công an thành phố Đông Hồng, trực tiếp cho ra văn kiện, cho ra quyết định của cục công an tỉnh. Nội dung của văn kiện chính là tiến hành phê bình công tác của đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố Đông Hồng, cũng tiến hành xử phạt khai trừ với Khương Tồn Minh.
Sau khi nhận được văn kiện này thì Đoạn Văn Đống không lên tiếng, nguyên nhân Chân Hồng Lỗi cho ra quyết định cũng rơi vào trong tai hắn. Là chủ tịch Chử Vận Phong cho ra chỉ thị yêu cầu cục công an phải xử lý vấn đề, nhanh chóng cho ra quyết định.
Đoạn Văn Đống nhìn quyết định chỉ có vài dòng chữ của cục công an tỉnh mà không khỏi cảm thấy không thoải mái. Quyết định này căn bản là làm khó khăn cho Khương Tồn Minh, căn bản là đả kích với Vương Tử Quân.
Hôm nay trưởng phòng Vương còn cho ra đánh giá tốt với cục công an thành phố Đông Hồng, đánh vào mặt Trần Gia Hòa, nhưng mới qua được chút thời gian thì cục công an tỉnh đã căn cứ vào chỉ thị của Chử Vận Phong để tiến hành phê bình cục công an thành phố Đông Hồng, xử phạt đồng chí Khương Tồn Minh.
Vì vậy mà thể diện của Vương Tử Quân bị ảnh hưởng, sự kiện này căn bản là Vương Tử Quân dùng đá đập chân mình. Chuyện này xem như Vương Tử Quân dùng vị trí của mình để ép Trần Gia Hòa, thế nhưng cuối cùng lại không làm gì được, ngược lại còn để cho Chử Vận Phong đè lên người mình.
- Cục trưởng Đoạn, quyết định của cục công an tỉnh đây là gì? Chuyện này phía thành phố Lâm Hồ còn chưa cho ra đáp án chính xác, cục công an tỉnh đã gấp gáp cho ra xử lý với Khương Tồn Minh, không phải là xát muối lên vết thương của Khương Tồn Minh sao? Niên Chí Tân cũng không gõ cửa mà trực tiếp xông vào phòng của Đoạn Văn Đống, hắn lớn tiếng chất vấn Đoạn Văn Đống.
Đoạn Văn Đống hiểu rõ tâm tình của Niên Chí Tân, hắn cũng là cán bộ từ cơ sở đi lên, hắn hiểu cảm tình của một đội trưởng với cấp dưới bị oan là thế nào, hơn nữa bây giờ Khương Tồn Minh còn đang ở trên giường bệnh, còn chưa tỉnh lại.
Nhưng Đoạn Văn Đống có thể nói được gì? Tuy hắn là phó cục trưởng cục công an tỉnh kiêm cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng, thế nhưng hắn khó thể nào khiêu chiến quyền uy của Chân Hồng Lỗi. Đừng nói là sự việc này Chân Hồng Lỗi tuân theo chỉ thị của chủ tịch Chử Vận Phong.
Lúc này sự việc nếu không thay đổi, căn bản không có bất kỳ điều gì đẩy ngã được quyết định này. Diệp Thừa Dân sẽ không vì một việc nhỏ như vậy mà chống đối với Chử Vận Phong, không làm cho mâu thuẫn ở Nam Giang thêm gay gắt.
- Chính Tân, anh ngồi xuống đi, chúng ta trò chuyện một chút. Đoạn Văn Đống nhìn thoáng qua Niên Chí Tân, sau đó trầm giọng nói.
- Cục trưởng, tôi muốn tỉnh táo trò chuyện với ngài, thế nhưng căn bản là không thể tỉnh táo được. Ngài biết rõ người trong đội chúng tôi nghe được quyết định này thì có bộ dạng thế nào không? Tất cả mọi người cùng công tác với Khương Tồn Minh lâu năm, căn bản điều hiểu rõ Tiểu Khương là người thế nào, chúng tôi thậm chí hoài nghi sự việc này có vấn đề. Lúc này cục công an tỉnh cho ra quyết định, chúng tôi chỉ có thể nuốt nghi ngờ vào bụng mà thôi. Niên Chí Tân không ngồi xuống mà giọng nói còn lớn hơn vừa rồi vài phần.
Đoạn Văn Đống lắc đầu đứng lên vỗ vai Niên Chí Tân rồi nói: - Tôi biết rõ các anh không thoải mái, tôi cũng không thoải mái gì. Chuyện này dù là với Khương Tồn Minh hay với cục công an thành phố Đông Hồng thì đều là sỉ nhục. Nhưng tổ chức có nguyên tắc của mình, đó là hạ cấp phục tùng thượng cấp, dù anh không hiểu thì cũng phải chấp hành quyết định của cục công an tỉnh.
Niên Chí Tân căn bản hiểu mình phải phục tùng quyết định của cục công an tỉnh, hắn vội vàng chạy đến phòng làm việc của Đoạn Văn Đống chính là muốn xem sự việc này còn dư âm phản hồi gì không. Nhưng thái độ của Đoạn Văn Đống lại cho thấy không còn dư âm phản hồi.
Bầu không khí trong phòng cực kỳ trầm lắng, không biết bao lâu sau Niên Chí Tân chợt nói: - Cục trưởng, nếu như Tiểu Khương bị khai trừ, như vậy phí tổn trị liệu...
Đoạn Văn Đống có chút run rẩy, hắn mới nói: - Vì sự việc có chút chưa rõ ràng, hơn nữa cũng không phải bị thương khi đang làm nhiệm vụ, thế cho nên...Cục công an không thể tiếp tục chi trả phí trị liệu.
- Nhưng anh yên tâm, chúng ta có thể nghĩ biện pháp khác. Tôi đã bắt chuyện qua với một người bạn của mình, anh ta có nắm một quỹ giúp đỡ bệnh nhân, có thể giúp đỡ Khương Tồn Minh, mà cục công an thành phố Đông Hồng chúng ta cũng nên bắt đầu quyên tiền...
Niên Chí Tân không lên tiếng, ánh mắt mở thật lớn, vẻ mặt như cô đọng lại. Hắn luôn có biểu hiện là một người đàn ông sắt trong đơn vị, nhưng lúc này hắn thật sự muốn rơi lệ.
Niên Chí Tân cảm thấy lính của mình đi ra ngoài sẽ không có vấn đề gì, hắn thấy Tiểu Khương phát sinh vấn đề cũng là vì đi đến thành phố Lâm Hồ điều tra một vụ án giết người, hắn cảm thấy mình thật sự phải xin lỗi những đồng sự, những anh em đã công tác bên cạnh mình, đồng thời cũng rất xấu hổ. Hắn không muốn cúi đầu, hắn không muốn buông tha, thế là chần chờ giây lát rồi nói: - Cục trưởng, nếu như chúng ta nói với trưởng phòng Vương, liệu có cơ hội xoay mình hay không?