Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1807: Điển hình không thể thiếu, người hiểu biết cũng không thể thiếu




Sau khi kết thúc hội nghị, Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình, khi hắn đi vào cửa phòng thì thấy đám bí thư thị ủy và trưởng phòng tổ chức đi về phía văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Tuy hắn chỉ nhìn thấy hướng đi của bọn họ, thế nhưng lại hiểu rõ mục đích của bọn họ là gì.

Dù không có bất kỳ ai cho ra một lời dị nghị ở hội nghị, thế nhưng điều này cũng không chứng tỏ đám người sẽ dựa theo sắp xếp của mình mà cố gắng thúc đẩy công tác. Đám người không nói đến ý kiến phản đối, cũng là một loại phản kháng.

Trước khi ồn ào thì thường sẽ có bầu không khí trầm mặc, tuy đây chỉ là một phương án, cũng không có gì là quá ghê gớm, thế nhưng khi mà các thành phố trong tỉnh đều treo cao văn kiện lên chỉ để nhìn, như vậy phương diện cải cách nhân sự sẽ là rỗng tuếch.

Vương Tử Quân tuyệt đối không muốn nhìn phương án mà mình dốc sức thúc đẩy lại hóa thành rỗng tuếch, vì phòng ngừa điều này mà hắn căn bản đã cho ra nhiều chuẩn bị. Nhưng có chuẩn bị là một chuyện, có làm được hay không lại là chuyện khác.

Lúc này Vương Tử Quân xem như đã hiểu vì sao người ta lại cho ra cảm giác cực kỳ cẩn thận.

- Trưởng phòng Vương. Khi Trì Hoa Trục đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân thì gương mặt có vài phần tiều tụy, căn bản so với trước kia thì giống như không được nghỉ ngơi.

Vương Tử Quân cười cười với Trì Hoa Trục, lúc này mới khẽ nói: - Hoa Trục, công tác là cực kỳ cần thiết, thế nhưng quan trọng là bảo dưỡng sức khỏe của mình. Dù sao thì sức khỏe mới là tiền vốn của cách mạng, anh nếu đánh mất đi tiền vốn của mình, như vậy dù có công tác thì cũng chỉ là câu nói suông mà thôi.

Khi thấy Vương Tử Quân vẫn còn nói lời vui đùa với mình thì Trì Hoa Trục chợt cảm thấy vui mừng, dù thế nào thì trưởng phòng Vương bây giờ cũng có tâm tính khá tốt, như thế cũng không dễ dàng gì.

Trì Hoa Trục cũng là người tham gia hội nghị lần này, tuy hội nghị được tiến hành mà không có bất kỳ âm thanh phản đối nào, thế nhưng nhìn vẻ mặt đám người tham gia hội nghị thì Trì Hoa Trục cảm thấy một loại hình mâu thuẫn. Dù sao thì phương án cải cách cũng thay đổi nhiều quyền lợi trong tay bọn họ, quyền lợi kia nếu đã được nắm vào trong tay thì căn bản không ai chịu nhả ra.

- Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy muốn phổ biến phương án cũng không dễ dàng gì, mặc dù không có người nào nói gì, thế nhưng trọng điểm của phương án cải cách nhân sự chính là phương diện chấp hành. Trì Hoa Trục nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân căn bản cũng biết được những gì Trì Hoa Trục đang nghĩ, hắn cười cười rồi ném cho đối phương một điếu thuốc, lại nói: - Hoa Trục, anh cảm thấy nên làm thế nào cho tốt?

- Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy điều chúng ta cần làm nhất lúc này chính là đánh vỡ tất cả mâu thuẫn, chỉ cần mở mâu thuẫn ra, như vậy bên dưới sẽ làm tốt việc triển khai mở rộng công tác. Trì Hoa Trục căn bản đã cho ra nhiều chuẩn bị với tất cả tình huống, lúc này đối mặt với vấn đề của Vương Tử Quân thì hắn cũng không luống cuống. Hắn trầm ngâm một chút rồi lại nói: - Trưởng phòng, tôi cảm thấy chúng ta nên dựng lên một điển hình, từ đó có thể thông qua điển hình để làm gương.

Tạo ra điển hình là một phương pháp không sai, Vương Tử Quân đưa điếu thuốc trong tay lên hút, sau đó mới nói: - Không thể thiếu điển hình được, nhưng cũng không thể thiếu người hiểu biết, chỉ khi nào hai bên phối hợp với nhau, như vậy mới có lực thúc đẩy cải cách ở Nam Giang.

Người hiểu biết điển hình? Trì Hoa Trục chợt sững sốt, ánh mắt rơi lên mặt Vương Tử Quân. Mặc dù gương mặt trưởng phòng Vương vẫn anh tuấn hiền hòa như cũ, thế nhưng lúc này hắn nhìn vào và cảm thấy có vài phần khắc nghiệt.

Cảm giác khắc nghiệt này làm cho hắn sinh ra chút đè nén.

Vương Tử Quân cũng không nhìn gương mặt biến đổi của Trì Hoa Trục, hắn nói tiếp: - Một tháng sau sẽ là lúc khảo hạch, chúng ta xem xét thành tích của các thành phố rồi nói sau.

Cải cách nhân sự chính là một hạng mục quan trọng của tỉnh Nam Giang, tính hiệu quả khảo hạch cíhnh là một phương diện cực kỳ quan trọng của cải cách nhân sự. Nếu như lấy được thành quả tốt, như vậy sẽ có một lực chèo chống cho phương án cải cách lần này.

Nhưng khảo hạch có được hiệu quả hay không, thậm chí có phát sinh ra những ý nghĩ lệch hay không, điều này là khó dự đoán được.

- Trưởng phòng Vương, ở thành phố Ô Phổ có chủ tịch Mạnh, nếu như thành phố Ô Phổ có thể trở thành điển hình của phương án cải cách nhân sự lần này, như vậy sẽ có tác dụng lớn với các thành phố khác trong tỉnh. Trì Hoa Trục thấy Vương Tử Quân không tiếp thu ý kiến của mình, thế là khẽ lên tiếng.

Làm cấp dưới đôi khi nói nhiều cũng không được lãnh đạo thích thú, nhưng Trì Hoa Trục lại cảm thấy lần này Vương Tử Quân căn bản không khác gì đang đánh cuộc. Nếu như phương án cải cách nhân sự lần này chỉ được xem là hình thức, nó sẽ là đả kích lớn cho địa vị mạnh mẽ vừa được xác lập của Vương Tử Quân.

Chưa nói đến phương diện người bên dưới nhìn Vương Tử Quân như thế nào, dù là tuyến trên cũng có cái nhìn về năng lực chấp chính của trưởng phòng Vương. Dù sao thì Vương Tử Quân cũng là người cố gắng thúc đẩy công tác lần này.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt kiên trì của Trì Hoa Trục, hắn gật đầu nói: - Vậy anh thông báo cho Mạnh Chí Đạo, để anh ấy đến đây một chuyến.

Khi Vương Tử Quân đang hẹn ngày gặp mặt Mạnh Chí Đạo, lúc này bí thư thị ủy Lộc Hồ là Hậu Đại Hảo đang ngồi trong phòng làm việc của bí thư Diêu. Tuy trước kia hai người căn bản chưa từng có việc gì chung, thế nhưng quan hệ giữa hai bên không phải chỉ là tốt bình thường.

Khi ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Diêu Trung Tắc, Hậu Đại Hảo dùng giọng điệu tràn đầy nịnh nọt nói với Diêu Trung Tắc: - Bí thư Diêu, ngài đã lâu rồi chưa đến thành phố Lộc Hồ chúng tôi chỉ đạo công tác, điều này làm cho chúng tôi cảm thấy không yên và bất an, cảm thấy mình giông như không làm tốt công tác được giao. Kính mong lãnh đạo bỏ ra chút thời gian quan tâm đến sự phát triển của thành phố Lộc Hồ trong thời gian cấp bách.

Diêu Trung Tắc cười ôn hòa với Hậu Đại Hảo, tuy nghe lời nói của Hậu Đại Hảo thì ai cũng cảm thấy rất tục, nhưng Diêu Trung Tắc lại là người biết che giấu sự tục khí của người đối diện.

Nếu Hậu Đại Hảo không có biểu hiện như vậy thì căn bản không được ngồi lên vị trí bí thư thị ủy Lộc Hồ. Nhưng Diêu Trung Tắc lại có chút xem thường Hậu Đại Hảo, vì người này ngoài mặt thì tỏ ra thô lỗ nhưng che giấu nội tâm cực kỳ khôn khéo tinh xảo, là người cực kỳ cao minh ở địa phương của mình, nhưng thực tế khi đến đối diện với lãnh đạo tỉnh ủy thì cố gắng hạ thấp mình xuống, muốn tiến thêm một bước xem như khó hơn lên trời.

Thành phố Lộc Hồ căn bản là nơi phát triển kinh tế trọng yếu của tỉnh Nam Giang, kinh tế tuy kém thành phố Đông Hồng nhưng lại có ưu thế đặc biệt của mình. Diêu Trung Tắc tuy chướng mắt với biểu hiện của Hậu Đại Hảo, thế nhưng căn bản không đuổi đối phương ra khỏi thuyền của mình.

- Anh Hầu, lời này của anh rõ ràng là có ý kiến với tôi, vài ngày nữa tôi sẽ đi xem tòa nhà Ngũ Toàn của thành phố Lộc Hồ, để xem nó có bộ dạng gì. Diêu Trung Tắc dùng giọng tùy ý nói với Hậu Đại Hảo.

- Bí thư Diêu, ngài căn bản là hù chết tôi, tôi cũng không có ý kiến gì với ngài. Hậu Đại Hảo thấy bộ dạng vui mừng của lãnh đạo thi không khỏi cười tươi thêm vài phần: - Nói đến tòa nhà Ngũ Toàn, tôi còn có việc cần cầu bí thư Diêu.

- Việc gì, có phải là không đủ tiền không? Tôi nói cho anh biết, nếu như vậy thì anh nên đi tìm chủ tịch Vận Phong, nếu không thì tôi cũng giúp anh bắt chuyện cho chủ tịch Thừa Uyên một tiếng mà thôi. Diêu Trung Tắc dùng giọng cực kỳ bình tĩnh nói.