Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1802: Hổ xuống đồng bằng bị chó ăn hiếp




Nhưng ngay sau đó Triệu Thái Sóc lại nghĩ rằng Kim Hành Thuấn sẽ không tự mình đi đến, chỉ cần cho một cấp dưới đến xin lỗi là được, đây rõ ràng là lựa chọn tốt nhất.

Khi trong đầu Triệu Thái Sóc liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, Kim Hành Thuấn chợt đẩy cửa đi vào. Kim Hành Thuấn liếc mắt nhìn đám người đứng chung quanh Vương Tử Quân, sau đó đi đến gần bên cạnh Vương Tử Quân rồi nói: - Trưởng phòng Tử Quân, vừa rồi tôi có chút chuyện cần bàn với chủ tịch Chử, t thế nên đến muộn.

Vương Tử Quân đứng lên mời Kim Hành Thuấn ngồi xuống, sau đó hắn mỉm cười nói: - Chủ tịch Kim, tôi cũng là đến gặp mặt hai vị trưởng bối, thật không ngờ lại gặp quý công tử.

Vương Tử Quân nói rồi giới thiệu hai anh em Triệu Thái Sóc cho Kim Hành Thuấn.

Dù Triệu Thái Sóc là cán bộ cấp cục ở trung ương, thế nhưng căn bản vẫn có khoảng cách quá lớn với một người cấp phó bộ đầy thực quyền như Kim Hành Thuấn. Sau khi bắt tay chào hỏi, Kim Hành Thuấn gọi Kim Lâm Dịch đến, muốn dạy bảo cho một trận nên thân.

- Anh Kim, đều là những trò không hay của con trẻ, cũng không cần quá chú trọng. Nhưng khi mà con cái càng ngày càng lớn, tôi cảm thấy nên chú trọng hơn một chút. Vương Tử Quân nói rồi chỉ về phía Tiểu Thất chạy chiếc Porsche: - Giám đốc Hà, con của anh nên cho đến đội cảnh sát giao thông học luật giao thông đường bộ, vừa rồi tôi vừa mới đến cổng khách sạn, thiếu chút nữa bị cậu này tông vào người. May mà đó là tôi, nếu là một người đi đứng không chú ý, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.

Tiểu Thất lúc này đã cúi đầu xuống tận bụng, nhưng bố hắn cũng không bỏ qua. Không chờ Vương Tử Quân nói xong thì giám đốc Hà đã tiến lên túm lỗ tai của Tiểu Thất. Tuy bố Tiểu Thất là nhân vật phong vân ở Đông Hồng, căn bản có hàng tỷ trong tay, nhiều người theo không kịp. Thế nhưng người so với người lại có sự khác biệt, anh còn phải nhìn xem đối phương là ai, nếu so với một vị lãnh đạo nắm nhân sự tỉnh Nam Giang trong tay, anh căn bản không đủ tư chất để so sánh.

Giám đốc Hà vốn có chút thái độ giúp đỡ với con mình khi kết giao với nhóm người Kim Lâm Dịch, lần này biết con mình và vài người bạn làm khó Vương Tử Quân ở nơi đây, hắn cũng không quá lo lắng, cũng không quá sợ hãi. Dù sao thì chuyện này cũng không là gì, chỉ cần mở miệng trách mắng một chút là được.

Nhưng không ngờ con mình lại làm ra trò như vậy, thiếu chút nữa lái xe tông vào người Vương Tử Quân. Lúc này hắn thật sự sợ hãi, may mà còn chưa có vấn đề gì, nếu như đụng bị thương một người đầy quyền lực ở Nam Giang như Vương Tử Quân, dù thế nào thì mình cũng bị lột da.

Giám đốc Hà nghĩ vậy mà cảm thấy sợ hãi, hắn vung tay tát con mình, nếu không phải bị Vương Tử Quân giữ chặt lấy thì chỉ sợ Tiểu Thất đã bị hắn đánh thành đầu heo.

Dfu gì thì đây cũng là chuyện không hay, thế cho nên sau khi Vương Tử Quân trò chuyện thêm vài lời với nhóm người Kim Hành Thuấn, để cho bọn họ rời đi. Khi Kim Hành Thuấn rời đi còn cười nói có thời gian nhất định sẽ mời rượu anh em Triệu Thái Sóc để bồi tội.

Khi đám người kia rời đi thì bầu không khí trong phòng khôi phục lại vẻ yên ắng, anh em Triệu Thái Sóc vừa rồi căn bản cảm thấy kinh hãi, thế nhưng bây giờ bọn họ đã hoàn toàn yên lòng, bọn họ hiểu sự việc xem như đã qua.

Sau khi gọi nhân viên phục vụ dâng trà, Triệu Thái Sóc cũng không che giấu mà trực tiếp nói ra nguyên nhân sự việc. Thì ra Triệu Thái Thạch bao một cô ngôi sao, không biết thế nào mà cô gái kia lại được Tiểu Ngũ trong nhóm của Kim Lâm Dịch chú ý. Triệu Thái Thạch là một công tử nhà giàu, xưa nay sống trong sung sướng, hầu như không cho người nào cướp món ăn trong miệng mình. Khi Tiểu Ngũ đùa giỡn người của mình, hắn cho người đánh Tiểu Ngũ một trận.

Thật ra cũng chỉ là cho vài đấm, chủ yếu là dọa một chút, nhưng không ngờ sự việc lại nhỏ biến lớn, phương diện kinh doanh của Triệu Thái Thạch bắt đầu gặp khó ở Nam Giang, cuối cùng sinh ra tình cảnh hôm nay.

Vương Tử Quân tuy có chút chướng mắt với Triệu Thái Thạch, thế nhưng hắn cũng không nói gì. Dù sao thì Triệu Thái Thạch cũng là một trưởng bối của hắn, thế nên sau khi nói vài câu với anh em Triệu gia, hắn rời khỏi khách sạn.

Sau khi tiễn chân Vương Tử Quân, Triệu Thái Thạch cảm thấy nhẹ cả người, hắn cười nói với anh mình: - Anh, sớm biết Vương Tử Quân có lực ảnh hưởng lớn như vậy ở Nam Giang, chúng ta chẳng cần phải nói với gia đình, không bằng trực tiếp tìm cậu ấy xử lý vấn đề có hay hơn không? Em thấy chúng ta nên tăng cường liên lạc với Vương Tử Quân, tối hôm nay cậu ấy có rãnh không? Em thấy hay là ngày mai hoặc ngày mốt chúng ta mời cậu ấy một bữa cơm?

Triệu Thái Sóc thấy cậu em mình có ý nịnh bợ Vương Tử Quân, hắn cảm thấy Triệu Thái Thạch quá ngốc. Nhưng hắn lại đang suy nghĩ đến phương diện khác, cũng không tiếp lời Triệu Thái Thạch.

- Anh, anh cảm thấy nên tặng cho Vương Tử Quân thứ gì là tốt? Triệu Thái Thạch cũng không vì anh mình không quan tâm mà căn bản bỏ qua đối thoại. Gần đây hắn rất kính phục anh mình, mặc dù anh hắn phát triển không được tốt trong số những người cùng thế hệ, thế nhưng dù thế nào thì cũng là người lo liệu công việc chủ yếu của gia đình.

Triệu Thái Sóc nhìn gương mặt trịnh trọng của em trai, hắn biết rõ ý nghĩ của em mình là gì, thế nên cười cười thản nhiên nói: - Cậu cảm thấy bây giờ trưởng phòng Vương cần gì?

Ba chữ trưởng phòng Vương làm cho Triệu Thái Thạch sững sờ, vừa rồi vì có mặt Vương Tử Quân nên hắn không để ý, bây giờ nghe anh trai xưng hô như vậy thì không khỏi cảm thấy không đúng, khác với cách xưng hô của mình.

Cho đến nay Triệu Thái Thạch cũng không hề quan tâm đến xưng hô với Vương Tử Quân, nhưng từ sau khi nhóm người Kim Hành Thuấn bỏ đi, hắn căn bản cảm thấy cực kỳ tôn kính quyền lợi của Vương Tử Quân.

- Anh, anh cảm thấy cô ngôi sao kia của em thế nào? Tuy có hơi rối nhưng lại là người cực kỳ có hương vị. Triệu Thái Thạch nói làm cho Triệu Thái Sóc cau mày, hắn dùng ánh mắt có chút hèn mọn nhìn em mình, sau đó lại căm tức lên tiếng: - Cậu có nên sửa bỏ tật xấu của mình đi không? Vì sao luôn để cứt trong quần như vậy? Vương Tử Quân là người có tương lai vô hạn, cậu cho rằng cậu ấy sẽ quan tâm đến loại người rách rưới như vậy sao?

Nếu như là người khác thì Triệu Thái Thạch căn bản không chịu buông tay, thế nhưng người mở miệng mắng hắn là anh ruột, dù hắn có bất mãn cũng không dám cãi lại. Hắn tiếp tục lên tiếng: - Anh, anh cũng không nói như vậy được, người làm quan có áp lực, cô gái kia căn bản là người có kỹ năng tuyệt hảo, có thể giúp đỡ người ta thả lỏng một chút...

- Được rồi, cậu bỏ qua ý nghĩ không ra gì của mình đi, nếu cậu thật sự dám làm như vậy, căn bản đã làm tổn thương đến tình cảm của hai gia đình. Triệu Thái Sóc cũng không muốn cùng em nói về cô gái kia, hắn khoát tay mất kiên nhẫn: - Đừng nói lời vô nghĩa nữa, chúng ta thương lượng chuyện đứng đắn, bây giờ trưởng phòng Vương cần gì?