Vương Tử Quân đang xem xét văn kiện, khi thấy Du Giang Vĩ đi vào thì có chút sững sờ, lúc này Du Giang Vĩ đưa điện thoại cho Vương Tử Quân rồi nói: - Trưởng phòng Vương, là điện thoại của bí thư Đậu.
Điện thoại của Đậu Minh Đường? Vương Tử Quân thuận tay cầm lấy điện thoại rồi cười nói: - Bí thư Đậu, ngài có dặn dò gì sao?
- Trưởng phòng Vương, tôi cũng không dám cho ra lời dặn dò gì với anh. Vừa rồi tôi nhận được tin tức, nói là vài ngàn công nhân viên chức của công ty xe hơi Đông Hồng chuẩn bị đến kêu oan ở ủy ban nhân dân tỉnh, bọn họ đã chuẩn bị sẵn đầy đủ biểu ngữ với chỉ một mục đích, đó là muốn hỏi vì sao lại miễn đi chức vụ của giám đốc Lưu Thành Lâm. Đậu Minh Đường nói bằng giọng điệu khá vội vàng, hầu như còn có chút hả hê.
Vương Tử Quân hiểu rõ vì sao Đậu Minh Đường lại gọi điện thoại cho mình. Hàng ngàn công nhân của công ty xe hơi Đông Hồng, đây là một con số thế nào? Nếu bọn họ giương biểu ngữ đi đến ủy ban nhân dân tỉnh, như vậy căn bản là quá khả quan.
- Anh đã báo cáo cho bí thư Diệp và chủ tịch Chử chưa? Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó hắn trầm giọng nói với Đậu Minh Đường.
- Tôi đã báo cáo cho hai vị lãnh đạo rồi! Trưởng phòng Vương, anh xem như có dự kiến trước ở sự kiện này, thế nhưng có vài người căn bản là tự vả vào miệng mình. Bây giờ thì hay quá, không phải chỉ là hơi đau, có thể nói là đau đến mức nhe răng há miệng, ha ha ha!
Vương Tử Quân căn bản không cần nghĩ cũng biết Đậu Minh Đường đang nói đến ai, nhưng lúc này hắn cũng không có tâm tư như vậy, chỉ trầm giọng sắp xếp: - Nhất định phải lựa chọn biện pháp tốt với sự kiện kêu oan này, cần phải làm tốt công tác trấn định nhân tâm cái đã, nếu không để cho bọn họ đến kêu oan, như vậy ảnh hưởng đến trật tự ở tỉnh ủy, còn ảnh hưởng không tốt đến phương diện sản xuất kinh doanh của công ty xe hơi Đông Hồng. Bí thư Đậu, anh nắm chắc công tác đi xuống hiện trường, làm tốt các công tác phòng ngừa, không cho những vấn đề lớn phát sinh.
- À, nếu nói có người làm tốt công tác tư tưởng, tất nhiên là bí thư Diêu của chúng ta. Nhưng không biết bí thư Diêu có dũng cảm nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, có dẫn đầu chúng ta đi tiên phong hay không? Đậu Minh Đường có vướng mắc với Diêu Trung Tắc, thế nên lúc này căn bản không có đồng tình gì với Diêu Trung Tắc.
Vương Tử Quân hàn huyên thêm hai câu với Đậu Minh Đường, sau đó hắn cúp điện thoại. Lúc này trong lòng hắn tràn đầy tin tức mà Đậu Minh Đường vừa nói, chuyện này làm cho hắn cảm thấy rất khó giải quyết.
Không chờ Vương Tử Quân tìm ra phương án giải quyết, điện thoại của hắn đã vang lên. Hắn cầm lấy điện thoại, bên trong nghe thấy giọng nói chân thật đáng tin của bí thư Diệp Thừa Dân: - Trưởng phòng Tử Quân, anh lập tức đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Không chờ Vương Tử Quân lên tiếng thì bí thư Diệp Thừa Dân đã cúp điện thoại.
Vương Tử Quân biết rõ Diệp Thừa Dân tìm mình là có chuyện gì, hắn cũng không dám trì hoãn mà nhanh chóng đi đến phòng làm việc của Diệp Thừa Dân. Lúc này trong phòng làm việc của Diệp Thừa Dân không những có Chử Vận Phong, còn có nhóm người phó bí thư tỉnh ủy Diêu Trung Tắc, vẻ mặt mọi người căn bản không được tốt.
Khi Vương Tử Quân đi vào phòng của Diệp Thừa Dân, chợt nghe thấy Diêu Trung Tắc nói: - Chuyện này nhất định là có người giở trò sau lưng, tôi cảm thấy chúng ta nên nắm chặt hai sách lược vào lúc này, một mặt cho người trấn an công tác của công nhân viên trong công ty xe hơi Đông Hồng, mặt khác còn phải chọn lựa biện pháp hiệu quả, bắt những kẻ bất lương kích động nhân tâm đang đứng phía sau. Hơn nữa chúng ta phải đả kích bọn họ thật nghiêm, chỉ như vậy thì mới làm cho sự việc trong sáng, căn bản giải quyết tận gốc rễ với sự kiện này...
- Được rồi, bí thư Trung Tắc, anh nói như vậy là được. Lúc này việc chúng ta cần làm chính là làm tốt công tác giải thích cho công nhân viên của công ty xe hơi Đông Hồng, bọn họ đề xuất nghi vẫn là vì sao lại cách chức giám đốc Lưu Thành Lâm.
- Nếu như chúng ta không trả lời nghi vấn của bọn họ, lại chĩa mâu thuẫn sang phương diện khác, như vậy sẽ càng làm cho bọn họ thêm bất mãn. Việc cấp bách của chúng ta hiện tại chính là cho ra lời giải thích hợp lý mà thôi. Nếu như chúng ta thật sự có sai lầm trong công tác, như vậy chúng ta phải sửa đổi, nếu căn bản không sửa được sai lầm, như vậy là tư tưởng của chúng ta có vấn đề. Diệp Thừa Dân căn bản không nể mặt Diêu Trung Tắc, lão dùng giọng không chút khách khí cắt đứt suy luận của đối phương.
Nếu như là trước kia thì Diêu Trung Tắc căn bản sẽ rất bất mãn với thái độ của Diệp Thừa Dân, nhưng tình huống hiện tại căn bản làm cho hắn khó nói ra những lời cứng miệng.
Chử Vận Phong hít vào một hơi thuốc, lão chờ Diệp Thừa Dân nói xong thì trầm giọng lên tiếng: - Bí thư Diệp, chuyện này để tôi đi, tôi căn bản khó thể trốn tránh trách nhiệm trong sự kiện lần này của công ty xe hơi Đông Hồng. Nguyên nhân chủ yếu là tôi có nhận thức quá chủ quan về đồng chí Lưu Thành Lâm, tôi nên đi, nên giải thích thì giải thích, nên xin lỗi thì xin lỗi...
Diệp Thừa Dân khoát tay áo chặn lời Chử Vận Phong, lão hiểu Chử Vận Phong đang nghĩ gì, thậm chí là ai đang ngồi đây cũng hiểu rõ ràng. Tuy lão có chút căm tức vì cục diện bị động hiện tại, thế nhưng với góc độ của một bí thư tỉnh ủy, lão tuyệt đối không làm ra những chuyện làm ảnh hưởng đến quyền uy của Chử Vận Phong.
Diệp Thừa Dân là lãnh đạo đứng đầu Nam Giang, lão không chỉ vì bản thân mình, mà phải là vì cả Nam Giang. Nếu như cho Chử Vận Phong ra mặt, như vậy sẽ là hao tổn quá nhiều, ảnh hưởng đến cả ban ngành lãnh đạo Nam Giang.
- Trưởng phòng Tử Quân, anh hiểu rõ về tình hình của công ty xe hơi Đông Hồng, hơn nữa là người có uy tín với công ty xe hơi Đông Hồng, chuyện này giao cho anh. Dù thế nào thì anh cũng phải làm tốt công tác khơi thông tư tưởng của cán bộ công nhân viên công ty xe hơi Đông Hồng, tuyệt đối không để xảy ra vấn đề. Vì sự kiện này nếu không làm tốt, không ổn định sẽ cho ra cực kỳ nhiều hậu hoạn. Diệp Thừa Dân nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Vương Tử Quân hiểu lúc này không phải là thời điểm bàn điều kiện, mặc dù phái hắn đi vào lúc này căn bản là chùi đít thay cho người ta, thế nhưng Diệp Thừa Dân mở miệng thì hắn dù không tình nguyện cũng không thể chối từ. Vì vậy hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Bí thư Diệp, làm công tác với công ty xe hơi Đông Hồng căn bản là không thể thoái thác, sẽ dùng toàn lực đối phó. Thế nhưng có một vấn đề nếu như không cho ra kết luận vào lúc này, dù tôi nói thế nào cũng không có tác dụng.
Không chờ Vương Tử Quân nói rõ đó là vấn đề gì, Diệp Thừa Dân đã nói với Chử Vận Phong: - Chủ tịch Vận Phong, lúc này tôi cảm thấy tình huống ở công ty xe hơi Đông Hồng có chút vấn đề, chúng ta cần phải tỏ thái độ tích cực, những gì nên sửa thì sửa, nên nhận sai lầm thì nhận, tuyệt đối không được thoái thác.