Hôm nay vì sao Vương Tử Quân lại đuổi Trần Viễn Lũng ra khỏi phòng, vì cái gì? Hành động không chú ý đến phong độ này cũng không phải là tính cách của Vương Tử Quân. Phải biết rằng Vương Tử Quân là lãnh đạo tỉnh ủy, mà vị lãnh đạo tỉnh ủy nào cũng cực kỳ chú ý đến hình tượng của mình, dù bọn họ nổi giận cũng sẽ nhẫn nhịn, chưa từng phát sinh sự kiện đuổi ra khỏi phòng như thế.
Vương Tử Quân làm sao vậy? Không phải đã bộc phát tính cách của thanh niên? Trước nay đối phương mãi xuôi chèo mát mái, bây giờ gặp chút ngăn cản thì không nhịn nổi nữa sao?
Nếu thật sự là như vậy thì Diêu Trung Tắc cảm thấy rất vui mừng. Dù thế nào thì như thế cũng tốt, vui thì cười, tức giận thì nổi nóng, căn bản tốt hơn một người mặt mày vui vẻ như hoa nhưng lại ra tay không biết chừng, khi anh không đề phòng thì đâm một dao vào bụng. Đối với hắn thì một người lộ rõ ý nghĩ trên mặt căn bản dễ đối phó hơn một cáo già trầm ổn luôn tươi cười như hoa.
Diêu Trung Tắc trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng, giọng điệu rất chậm, giống như không phải đang nói mà giông như đếm số: - Trưởng phòng Viễn Lũng, nếu như anh nói là sự thật, như vậy hôm nay xem như uất ức cho anh. Tôi sẽ đến gặp mặt trưởng phòng Vương và cường điệu một chút phương diện tác phong công tác, cũng không nên xúc động như vậy mới được.
Trần Viễn Lũng tuy không biết rõ Diêu Trung Tắc nói vậy là thật hay giả, thế nhưng hắn đối mặt với lời bày tỏ thái độ của Diêu Trung Tắc, hắn cũng phải thành thật nói lời cảm ơn.
Diêu Trung Tắc khoát tay áo nói: - Công tác của phòng tổ chức rất quan trọng, anh là phó phòng thường vụ thì trọng trách cũng không nhẹ. Tuy tác phong công tác của trưởng phòng Vương là vượt qua thử thách, thế nhưng ở vài phương diện vẫn xem như không đủ, anh nên làm một trợ thủ tốt, làm việc cần phải quan tâm nhiều hơn đến trưởng phòng Vương, nếu có chuyện gì lớn thì càng phải dũng cảm đảm đương. Chỉ như vậy thì vị trí cấp phó như anh mới hợp cách, mới xem như là tham mưu cho lãnh đạo đơn vị.
- Có gì không giải quyết được có thể báo cáo với trưởng phòng Vương, cũng có thể báo cáo với tôi, tôi tin tưởng vào năng lực của anh.
Trần Viễn Lũng nghe được lời nói khẳng định của Diêu Trung Tắc thì không khỏi có chút kích động, hắn nghe và hiểu rất rõ ràng, đây là Diêu Trung Tắc giúp đỡ mình đấu với Vương Tử Quân. Mặc dù mình còn kém xa một vị thường ủy tỉnh ủy như Vương Tử Quân, thế nhưng nếu có được sự giúp đỡ của Diêu Trung Tắc, dù hắn bị áp chế cũng không quá lớn.
Hơn nữa có sự giúp đỡ của bí thư Diêu, Vương Tử Quân có thể làm gì được mình?
- Bí thư Diêu, ngài yên tâm, tôi sẽ nhất định không phụ lòng kỳ vọng của ngài, sẽ là tham mưu trợ thủ tốt cho trưởng phòng Vương. Tôi tin tưởng có sự tọa trấn chỉ huy của ngài thì công tác của phòng tổ chức sẽ càng ngày càng khởi sắc.
Diêu Trung Tắc thấy Trần Viễn Lũng thầm hiểu ý nghĩ của mình thì căn bản là rất hài lòng. Hắn là phó bí thư nắm công tác tổ chức, sự việc hắn cam tâm tình nguyện làm nhất chính là nắm quyền lực vận hành điều động nhân sự trong tay mình.
Sau khi nói ra những lời trao đổi từ tận đáy lòng thì mối quan hệ giữa Diêu Trung Tắc và Trần Viễn Lũng thân thiết hơn vài phần. Sau khi Trần Viễn Lũng uống nửa ly trà, Diêu Trung Tắc trầm giọng nói: - Viễn Lũng, kỷ yếu của hội nghị thường ủy đã được truyền xuống, lát nữa anh quay về dựa theo kỷ yếu đó để thực hiện cho đúng, cho dù có người không cam lòng thế nhưng cũng không dám nghi vẫn quyết định của hội nghị thường ủy.
Trần Viễn Lũng khẽ gật đầu, hắn biết rõ Diêu Trung Tắc làm như vậy là có ý gì. Đây là Diêu Trung Tắc dùng phương pháp này để ngã bài với Vương Tử Quân, ép Vương Tử Quân mất hứng nhưng không làm gì được.
Lưu Thành Lâm nghĩ đến tình huống mình cho ra thông báo miễn chức của Lưu Thành Lâm, hắn không khỏi cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Vương Tử Quân không phải muốn đẩy tôi ra rìa sao? Còn dám lớn tiếng đuổi tôi ra khỏi phòng, hừ, bay giờ thì nên làm gì vẫn phải làm mà thôi. Anh không phục quyết định của tỉnh ủy mà được sao? Dù đau nhức nhưng cũng chỉ có thể tự há miệng liếm láp mà thôi.
- Bí thư Diêu, tôi sẽ đưa kỷ yếu này về, sau đó sẽ dựa theo trình tự tổ chức để cho ra văn kiện. Ngài có muốn xem xét một chút, sau đó mới... Trần Viễn Lũng nói cũng có chút không phù hợp quy tắc, nhưng chút sai lầm nho nhỏ đó không có gì quá đáng để so đo. Vì vậy Diêu Trung Tắc dùng ánh mắt tha thứ nhìn Trần Viễn Lũng rồi gật đầu nói: - Anh làm tốt rồi đưa sang cho tôi một phần.
Trần Viễn Lũng rời khỏi phòng làm việc của Diêu Trung Tắc với tâm tình đầy kích động, dù gương mặt lạnh lùng nhưng bước chân đã nhẹ nhàng linh hoạt hơn.
- Chào trưởng phòng Trần! Khi Trần Viễn Lũng đi trên hành lang của phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn không ngừng gật đầu với những người chào hỏi mình, bày ra bộ dạng ung dung gần gũi.
- Chào trưởng phòng Trần, đã lâu rồi tôi chưa báo cáo công tác với ngài, tối nay trưởng phòng Trần có thời gian rảnh không? Trần Hiển Hải là phó ban khảo sát thuộc phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh Trần Viễn Lũng rồi khẽ nói.
Trần Viễn Lũng căn bản không có ấn tượng gì tốt với Trần Hiển Hải, chủ yếu đối phương làm người không ra gì, trước đó Trần Viễn Lũng rơi vào thế hạ phong thì đối phương đi đường gặp mặt mà không thèm quan tâm, bây giờ thấy hắn nắm được chút quyền lợi thì nhanh chóng thay đổi chóng vánh.
Trần Viễn Lũng căn bản chỉ cười lạnh với tên khốn cùng họ với mình, hắn nói: - À, gần đây tôi công tác có hơi bận rộn, cũng không có thời gian.
Trần Viễn Lũng cho ra một câu nói không chút nể tình, hắn nhìn gương mặt khổ sở của Trần Hiển Hải mà không khỏi sảng khoái, hắn thầm nghĩ bây giờ tôi sắp lên chức đến nơi rồi, cũng không có thời gian chấp nhất với loại ruồi bọ như anh.
Trần Hiển Hải há miệng định nói thêm vài câu, thế nhưng Trần Viễn Lũng căn bản không cho hắn cơ hội này, hắn nhanh chóng bước đi.
Tuy Trần Hiển Hải chỉ là tiểu nhân vật trong phòng tổ chức tỉnh ủy, thế nhưng lại làm cho Trần Viễn Lũng cảm thấy rất thỏa mãn. Trong lúc đi về phía trước, Trần Viễn Lũng chợt sinh ra một ý nghĩ, đó là phải cho đám người trước đó phản bội mình thấy rõ, mình căn bản vẫn là một đại nhân vật, đám người mắt mù các ngươi có lẽ bây giờ đã hối hận chết đi được rồi.
Khi Trần Viễn Lũng đi đến lầu hai, chợt thấy trong văn phòng vang lên những âm thanh nhao nhao. Nếu như là trước kia thì hắn sẽ không quan tâm, thế nhưng bây giờ lại không giống trước, hắn sẽ quay về vị trí thực của mình, thế nên không cần cẩn thận sợ hãi như trước.
Trần Viễn Lũng khẽ đẩy cửa ra, hắn thấy hơn mười thanh niên đang chen chúc bên máy tính, còn có tiếng nhạc nhẹ vang lên bên tai. Trần Viễn Lũng thấy đám cán bộ trẻ xem máy tính, thế là càng nắm chắc vài phần.
- Giờ làm việc mà các anh làm gì vậy? Không biết làm gì có phải không? Trần Viễn Lũng ho nhẹ một tiếng rồi lớn tiếng nói.
Đám cán bộ trẻ đang vây quanh máy tính, sau khi nghe được âm thanh của Trần Viễn Lũng thì giống như chim sợ cành cong, nhanh chóng nghiêng đầu nhìn, khi thấy đó là Trần Viễn Lũng thì xấu hổ đi về vị trí của mình.
- Hừ, cán bộ nhà nước, các anh nhìn lại hình tượng của mình đi, các anh xứng đáng với tên gọi như vậy sao? Nơi này là văn phòng, không phải là tụ điểm vui chơi giải trí, các anh như vậy nếu để cho lãnh đạo nhìn thấy, các anh giải thích với lãnh đạo, với trưởng phòng Vương như thế nào? Trần Viễn Lũng mở miệng răn dạy đám cán bộ thanh niên, sau đó vung tay lên nói: - Tranh thủ thời gian làm tốt công tác của mình, sau này không được như vậy nữa.
Đám cán bộ thanh niên vốn đang cảm thấy hoảng sợ, nhưng bây giờ Trần Viễn Lũng đã răn dạy xong, bọn họ xem như được đại xá, thế là ba chân bốn cẳng tranh thủ công tác.
Tuy màn hình máy tính được đám cán bộ thanh niên tắt đi rất nhanh, thế nhưng Trần Viễn Lũng vẫn thấy một mỹ nữ mặc áo xanh bên cạnh một chiếc xe rất đẹp màu xanh, nhìn qua căn bản là rất thu hút.