Bí Thư Trùng Sinh

Chương 174: Trán tướng quân có thể phi ngựa, bụng có thể chống thuyền




Tin tức Tần Thọ Sinh tự mình chạy đến huyện Lô Bắc trả nợ đã nhanh chóng truyền khắp huyện thành. Người huyện Lô Bắc trước nay đều biết chuyện nhà máy rượu Hồng La Xuân nợ tiền không trả, thậm chí vị bí thư tiền nhiệm vì đòi nợ mà bị ép đến dưỡng lão ở khối mặt trận tổ quốc thị ủy. Rất nhiều người thậm chí còn hận đến mức ngứa răng vì nhà máy rượu Hồng La Xuân lũng đoạn thị trường rượu, thế cho nên mọi người thường cùng nhau mở miệng mắng chửi.

Nhưng dù thế nào, nếu so sánh thì địa vị của nhà máy rượu Hồng La Xuân vẫn mạnh mẽ hơn bất kỳ một thế lực nào dưới huyện, có sự chênh lệch rất lớn. Vì thế mà đám cán bộ huyện Lô Bắc chỉ có thể vừa uống rượu Hồng La Xuân vừa mắng Tần Thọ Sinh là súc sinh mà thôi.

Nhưng đây chỉ là vài lời quen miệng trong quan trường, nước miếng cũng không thể dìm chết người, Tần Thọ Sinh lại càng phát triển tốt, công ty rượu Hồng La Xuân vẫn ngày càng ăn nên làm ra. Không ngờ vị phó chủ tịch huyện Tiểu Vương vừa đến nhận chức, đến nhà máy một chuyến, chưa nói đến chuyện làm cho Tần Thọ Sinh trả tiền nợ, còn đưa đến một chiếc xe sáng bóng.

Mọi người nhìn vào sự kiện này giống như mới trải qua một trận chiến và địch bại ta thắng vậy, ai cũng nói về nó say sưa không biết mệt, uy tín của Vương Tử Quân cũng tăng tiến mạnh mẽ, có nhiều cán bộ tỏ ra kính trọng vị phó chủ tịch trẻ tuổi kia hơn. Tôn Hạ Châu là một khoa viên không được coi trọng ở văn phòng khối chính quyền huyện, cũng vì trước đó thường phục vụ Vương Tử Quân nên cũng bị người ta nói ra vào. Nhưng không ngờ vừa rồi vào lúc rảnh rỗi lại có mười vị đồng sự đến uống nước và mở miệng chào hỏi.

- Chủ tịch Vương, anh nên đi ngay bây giờ thì hơn.

Tôn Hạ Châu thấy Vương Tử Quân vẫn ngồi trước bàn làm việc điềm nhiên như không, hoàn toàn không đứng lên đi gặp chủ tịch huyện, hắn sợ chủ tịch huyện chờ sốt ruột nên dùng giọng chú ý để nhắc nhở.

- Biết là vì chuyện gì không?

Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế, hắn mở miệng hỏi.

- Hình như là vấn đề chiếc xe.

Tôn Hạ Châu căn bản nói gọn gàng dứt khoát không chút do dự. Bây giờ hắn đã hoàn toàn là một người của Vương Tử Quân, tất nhiên hắn sẽ không bao giờ che giấu chủ nhân của mình bất kỳ vấn đề gì.

Sau khi nghe xong câu trả lời của Tôn Hạ Châu, Vương Tử Quân cũng không cảm thấy bất ngờ. Chuyện xe cộ ở khối chính quyền huyện Lô Bắc là rất khó khăn, đây là điều quá rõ ràng, chính hắn cũng bị kéo vào bên trong. Dù nghèo cũng không thể thiếu xe cho lãnh đạo đi lại, nhưng có nhiều cán bộ đi xe nhờ của các đơn vị tuyến dưới. Thử nghĩ xem, xe công thì có nhưng lại không phải là xe riêng của bất kỳ ai, mà ai cũng chẳng hy vọng có chiếc xe của mình để ngồi lên cho thoải mái, hơn nữa bây giờ lại có một chiếc xe mới cóng đang dựng ngoài kia.

- Chủ tịch Vương, tôi nghe nói bí thư Trần, bí thư Quách, bí thư Tả đều ở trong phòng làm việc của bí thư Hầu, xem ra bọn họ đều có ý với chiếc xe kia.

Tôn Hạ Châu giúp Vương Tử Quân phủi bụi trên vai rồi khẽ nhắc nhở.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nhấc chân đi đến cửa ra vào, đúng lúc đi đến cửa thì hắn khẽ nghiêng đầu nhìn Tôn Hạ Châu rồi nói:

- Tiểu Tôn, làm rất tốt.

Tuy chỉ là năm chữ đơn giản nhưng lại làm cho gương mặt Tôn Hạ Châu có hơi đỏ hồng tràn đầy kích động. Bốn chữ kia có nghĩa là gì? Đó là chủ tịch Vương cho ra lời khẳng định với những gì mình đã làm. Bây giờ uy tín của chủ tịch Vương ở trong huyện đang tăng lên vùn vụt, sau này sẽ có quyền lên tiếng, cũng sẽ có thể cho ra nhiều quyết sách, đối với mình thì đây không phải là một chuyện hạnh phúc tuyệt vời sao?

Tôn Hạ Châu há hốc miệng, hắn muốn nói lời cảm tạ lãnh đạo, thế nhưng ngẩng đầu lại phát hiện hình bóng của Vương Tử Quân đã biến mất trong tầm mắt. Hắn vội vàng chạy theo chủ tịch Vương, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải cố gắng phục vụ chủ tịch Vương cho tốt.

Hầu Thiên Đông là bí thư huyện ủy, tất nhiên phòng làm việc sẽ rộng rãi và khí phách hơn của Vương Tử Quân. Trong phòng có một chiếc bàn dài khoảng năm mét, có một bộ sa lông màu đen, cả phòng bừng bừng khí phách của lãnh đạo. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Chủ tịch Vương đến rồi đấy à, mời ngồi.

Hầu Thiên Đông thấy Vương Tử Quân gõ cửa đi vào thì nhấc mông lên khỏi ghế, sau đó tỏ ra nhiệt tình trước nay hiếm có.

Vương Tử Quân không phải là lần đầu tiên đến phòng làm việc của Hầu Thiên Đông, vài lần trước hắn đến thì Hầu Thiên Đông bận rộn xem văn kiện, cũng chỉ gật đầu không đếm xỉa đến hắn, không có dấu hiệu sẽ đứng lên. Bây giờ Hầu Thiên Đông có thể khách khí với Vương Tử Quân như vậy, điều này nói rõ vị lãnh đạo đứng đầu huyện Lô Bắc đã tự giác đề cao vị trí của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ cười, chỉ nói một câu "bí thư cứ bận rộn", sau đó hắn gật đầu chào hỏi chủ tịch Lưu Thành Quân, phó bí thư Trần Lộ Dao, Quách Vạn Xuân và Tả Minh Phương.

Bốn người này đối mặt với nụ cười của Vương Tử Quân thì cũng chỉ nở nụ cười tương đối, chỉ cần nhìn vào mắt bọn họ thì hắn biết sau này mình không còn là một vị phó chủ tịch trẻ tuổi được treo tít lên cao, mình đã chính thức gia nhập vào trung tâm quyền lực của huyện Lô Bắc và đang dần được tiếp nhận.

- Chủ tịch Vương, lúc này cậu đã lập nên đại công, không những thu được tiền nợ, còn được người ta tặng một chiếc xe, nếu nói ra thì thật sự là một tấm gương sáng cho cả huyện Lô Bắc.

Giọng điệu của Hầu Thiên Đông khá lớn, rất có khí phách, lại giống như vang vọng giữa núi đồi.

Sau khi nghe xong những lời khích lệ của Hầu Thiên Đông, Vương Tử Quân khoát tay rồi cười nhạt một tiếng nói:

- Bí thư Hầu, đây là anh khích lệ tôi, xe lửa chạy nhanh cũng vì có đầu tàu kéo đi, nếu không có sự lãnh đạo chính xác từ huyện ủy và khối chính quyền huyện, chỉ dựa vào sức một mình tôi, nào có lực ảnh hưởng lớn như vậy? Người ta nào biết rõ Vương Tử Quân tôi là ai? Tôi không sợ Tần Thọ Sinh vì tôi đại biểu cho huyện Lô Bắc, đằng sau tôi không phải còn có anh và chủ tịch Lưu làm hậu thuẫn sao?

Vương Tử Quân nói rất thành khẩn, vì vậy mà Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân đều cười lên ha hả, hai người liên tục gật đầu, giống như hai người đã thật sự giúp đỡ Vương Tử Quân rất nhiều trong sự kiện đi đòi nợ trước đó. Nhưng có một việc mà bọn họ lại thầm hiểu, chính là đám cán bộ huyện ủy và khối chính quyền huyện thật sự không tính là cái thá gì trong mắt của đám người nhà máy rượu Hồng La Xuân, dù hai ngọn núi chắn sau lưng Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân tự mình xuất mã cũng chẳng đáng để Tần Thọ Sinh liếc mắt nhìn.

- Chủ tịch Vương, dù thế nào thì cậu cũng là công thần của huyện Lô Bắc chúng ta, tiền là cậu lấy về, xe cũng là người ta tặng cho cậu, tôi thấy thế này, xe này do cậu sử dụng.

Hầu Thiên Đông tỏ thái độ, nói lời cực kỳ có nghệ thuật, trước tiên cậu sử dụng, cũng không phải là chiếc xe này thuộc về cậu.

Vương Tử Quân vừa thầm oán Hầu Thiên Đông quá xảo quyệt vừa mở miệng nghĩ một đằng nói một nẻo:

- Bí thư Hầu, người ta nhận lỗi với huyện Lô Bắc chúng ta, anh là bí thư huyện ủy, xe này phải do anh sử dụng mới tính là dùng đúng chỗ, mới có thể biểu hiện đầy đủ hình tượng của huyện Lô Bắc chúng ta.

Vương Tử Quân nói lại làm cho Hầu Thiên Đông cười lớn, nụ cười quẩn quanh, kéo dài không tan. Bây giờ lão đã thật sự có hảo cảm với vị phó chủ tịch trẻ tuổi kia, đây đúng là một con rồng nhỏ, là anh hùng co được giãn được. Chỉ sau nháy mắt thì lão thật sự sinh ra khá vọng kết giao và tìm hiểu lai lịch của tên thanh niên kia, tất nhiên lão cũng muốn ngồi chiếc xe mới được tặng.

Nhưng Hầu Thiên Đông dù thế nào cũng phải có sự thương lượng với Lưu Tuấn Phong, thế nên trong lòng thầm thở dài và ngoài miệng lại nói:

- Chủ tịch Vương, cậu cũng đừng nghĩ đến tôi và chủ tịch Lưu, hai chúng tôi đều đã thương lượng, xe chúng tôi sử dụng đã lâu, cũng đã quen rồi, cũng không tốt khi đổi xe. Nếu cậu đã từ chối chiếc xe này, vậy theo ý cậu thì nên cho vị lãnh đạo nào sử dụng thì tốt?

Hầu Thiên Đông nói làm cho ba vị phó bí thư không hẹn mà cùng nhìn về phía Vương Tử Quân. Thấy ánh mắt sáng ngời như ánh điện của ba vị phó bí thư, Vương Tử Quân thầm nghĩ, Hầu Thiên Đông ơi là Hầu Thiên Đông, anh không phải đang muốn trêu đùa tôi sao? Loại chuyện vừa lung lạc vừa đắc tội với người như thế này, tôi sao có thể cho ra quyết định được?

Nhưng Vương Tử Quân cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề, đây là một sách lược của Hầu Thiên Đông, để cho mình đắc tội với người, sau này sẽ có hai vị phó bí thư ngáng chân mình, chính mình không phải càng thêm tích cực dựa vào Hầu Thiên Đông sao? Con bà nó, đúng là âm hiểm.

Vương Tử Quân chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn thầm mắng Hầu Thiên Đông là cáo già, nhưng lúc này cáo già đã ra chiêu, hắn không thể không tiếp chiêu.

- Bí thư Hầu, loại sự việc này đáng lý không phải do tôi nói ra, nhưng nếu anh đã phân phó thì tôi cũng sẽ nói ra vài lời có lẽ không quá tốt. Nếu anh cảm thấy đúng thì có thể tiếp thu, nếu không thích hợp thì anh cứ xem như tôi chưa nói

Vương Tử Quân cũng không chối từ, vi từ chối rõ ràng là bó tay bó chân chính mình, thật sự không phóng khoáng. Hắn đã có kế hoạch, thế là khẽ cười và dùng giọng nghiêm trang nói:

- Tôi cảm thấy thế này, chiếc xe nên dành cho chủ tịch Tằng của hội đồng nhân dân huyện, vì sự phát triển của huyện Lô Bắc mà chủ tịch Tằng đã cống hiến nhiều năm, vì thế chúng ta cũng nên cho ra đãi ngộ đặc thù. Hơn nữa nếu chúng ta chuyển xe cho hội đồng nhân dân huyện, như thế sẽ nói rõ huyện ủy chính quyền chúng ta cực kỳ coi trọng sự công tác giám sát của hội đồng nhân dân.

"Tằng Nhất Khả, chủ tịch hội đồng nhân dân?"

Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân chợt tỏ ra vui mừng, thật ra hai người bọn họ cũng rất đau đầu khi phải phân phối chiếc xe cho ba vị phó bí thư, nhưng nếu trao xe cho Tằng Nhất Khả, như vậy tình huống sẽ khác hẳn. Tằng Nhất Khả tuy là chủ tịch hội đồng nhân dân huyện, nhưng nếu nói về lý lịch thì còn mạnh hơn cả ba vị phó bí thư ở đây, hơn nữa năm xưa phó bí thư Trần Lộ Dao cũng chính là thủ hạ của chủ tịch Tằng Nhất Khả.

Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân đều cho ra quyết định trong nháy mắt, đồng thời bọn họ cũng nhìn về phía Vương Tử Quân, càng có thêm chút hiểu biết về vị phó chủ tịch trẻ tuổi này. Trên mặt Vương Tử Quân bùng ra khí chất nghiêm nghị, biểu hiện lại cực kỳ thân thiết và hiền hòa. Hầu Thiên Đông thấy vậy thì càng cảm khái, tên thanh niên này đúng là quá hay, phương án như vậy nhìn qua là đắc tội với ba vị phó bí thư, nhưng nói trắng ra cũng không đắc tội với ai, vì thế mà chuyện nhỏ nhặt lần này sẽ được mọi người cho qua.

- Bí thư Trần, anh xem đề nghị của chủ tịch Vương là thế nào?

Hầu Thiên Đông dù đang trưng cầu ý kiến thế nhưng giọng điệu lại giống như đang khẳng định.

Trần Lộ Dao nâng ly trà lên nhấp một ngụm, lúc này hắn mới cười híp mắt nói:

- Chủ tịch Vương thật sự suy nghĩ chu đáo, chủ tịch Tằng đã lao tâm lao lực vì huyện Lô Bắc chúng ta nhiều năm, chúng ta cũng nên có đãi ngộ với các đồng chí lão thành, vì thế tôi cảm thấy ý kiến kia là rất tốt.

Tả Minh Phương thấy Trần Lộ Dao mở miệng như vậy cũng nhanh chóng tỏ thái độ:

- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Vương.

Quách Vạn Xuân tuy cũng rất muốn có xe mới nhưng việc đã đến nước này thì cũng biết có tranh cãi cũng vô dụng, nếu hai đối thủ đã có biểu hiện sảng khoái như vậy, chính hắn cần gì phải biểu hiện "nhỏ mọn"? Hơn nữa hai người kia cũng không được dùng xe mới, thế là ba người lại trở nên cân đối.

Sau khi ba vị phó bí thư gật đầu đồng ý thì sự việc cứ như thế mà được quyết định, Hầu Thiên Đông vỗ đầu thỏa mãn, lão dứt khoát nói:

- Chủ tịch Vương, có công sẽ ban thưởng, dù thế nào cũng phải đề cao tính tích cực của các vị đồng chí mới được. Tôi thấy thế này, chủ tịch Lưu, sau khi chủ tịch Tằng có xe mới, như vậy chiếc xe cũ của chủ tịch Tằng sẽ giao cho chủ tịch Vương sử dụng, anh thấy thế nào?

Lưu Thành Quân cũng biết về chiếc xe Santana cũ của chủ tịch Tằng, hắn nghe thấy bí thư huyện ủy đề nghị như vậy thì tất nhiên cũng không có chút dị nghị, hắn cười sảng khoái nói:

- Tôi thấy như vậy mới hay, chủ tịch Vương, cậu cũng đừng nên khiêm tốn, cứ sử dụng là được.

Ba vị phó bí thư cũng không có hứng thú gì với một chiếc Santana tồi tàn của chủ tịch Tằng Nhất Khả, thế là cả đám đều mở miệng nói hay, bắt Vương Tử Quân phải mời khách, mọi người cười cười nói nói, bầu không khí trong phòng cực kỳ hòa thuận và vui vẻ.

...

Vương Tử Quân đứng trong xưởng của nhà máy in, hắn nghe thấy tiếng máy móc vận chuyển ầm ầm mà không khỏi sinh ra chút cảm giác tự hào. Hơn một tháng qua nhà máy in đã hoàn thành công tác thay đổi chế độ, huyện Lô Bắc giữ lấy năm mươi phần trăm cổ phần, những phần còn lại sẽ do toàn thể công nhân viên nắm giữ, lúc này phó giám đốc Đỗ Tử Đằng cũng đã thông qua tuyển cử công khai mà nhận lấy trách nhiệm làm lãnh đạo đứng đầu nhà máy in.

Có tài chính một triệu rót vào, nhà máy in lại bắt đầu trở nên nóng hổi, cả nhà máy bùng lên sức sống thanh xuân phơi phới.

- Chủ tịch Vương, đây là nhãn mác và bao bì của nhà máy rượu Hồng La Xuân, nói ra cũng phải cảm ơn anh, nếu không có anh, chỉ sợ nhà máy Hồng La Xuân sẽ không liên lạc nghiệp vụ với chúng tôi.

Đỗ Tử Đằng bây giờ có thể nói là tâm phục khẩu phục với vị phó bí thư trẻ tuổi Vương Tử Quân, chỉ cần Vương Tử Quân đến xưởng thì dù bận rộn thế nào cũng sẽ theo sát bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng chờ lãnh đạo đặt câu hỏi.

Vương Tử Quân cười nhạt, hắn nhìn những công nhân vận hành máy móc và làm việc đâu vào đấy, tuy thấy sự kiện thay đổi chế độ lần này mình làm không mấy thành công nhưng ít nhất cũng đưa một xí nghiệp sắp phá sản tìm được sức sống, như vậy cũng xem như khá tốt rồi. Ăn một miếng sẽ không mập, nhưng nếu muốn mập thì phải ăn từng miếng, coi như hắn đang tích lũy kinh nghiệm cho công tác thay đổi chế độ về sau. Còn vấn đề liên lạc nghiệp vụ giữa nhà máy Hồng La Xuân và nhà máy in thì hắn cũng hiểu rõ, vì chuyện này mà Tần Thọ Sinh trực tiếp gọi điện thoại đến, cũng nói muốn mời mình uống rượu.

Vương Tử Quân tất nhiên hiểu ý của Tần Thọ Sinh, sau khi Tần Thọ Sinh rời khỏi huyện Lô Bắc thi nhà máy rượu đã đưa đến siêu thị Quân Thành một lượng hàng lớn. Sau đó Vương Tử Quân còn thông qua quan hệ để cho đài truyền hình tỉnh làm một bài phóng sự về nhà máy rượu Hồng La Xuân, thế là nhà máy rượu càng có vẻ phát triển mạnh hơn.

Tần Thọ Sinh cũng là một người rất có ý, sau khi nghe nói chiếc xe mình đưa đến đã được sử dụng cho chủ tịch Tằng Nhất Khả, hắn cung chỉ có thể cảm thán. Sau đó hắn mở lời, nói rằng sẽ tặng cho chủ tịch Vương một chiếc xe mới, thuận tiện cho công tác, nhưng Vương Tử Quân đã nhanh chóng từ chối.

- Giám đốc Đỗ, anh không thể chỉ đưa mắt nhìn về phía nhà máy rượu Hồng La Xuân, anh cần đưa mắt nhìn ra thật xa. Nhà máy in của chúng ta cũng không nên chú tâm vào phương diện bao bì, anh cần phải làm cho sản phẩm thêm đa dạng, chỉ như vậy thì xí nghiệp mới có được một thị trường rộng.

Vương Tử Quân vừa đi vừa thuận miệng nói.

Tôn Hạ Châu đi sau lưng Vương Tử Quân và liên tục ghi chép, những lời nói của Vương Tử Quân thật sự là một người đưa đường chỉ lối cho hắn, thế là vô tình hắn có một thói quen ghi chép lại những lời của Vương Tử Quân.