Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1732: Uy danh đắc ý cần phải tự học (2)




Trưởng phòng Trương đang trò chuyện cùng chủ nhiệm Lý, khi thấy vài người đi vào thì ngẩng đầu lên, khi thấy gương mặt của người đàn ông trung niên kia thì gương mặt trở nên rất khó coi. Trưởng phòng Trương nhanh chóng giải thích: - Chủ tịch Hoàng, hôm nay gia đình chủ nhiệm Lý gặp mặt thông gia, tôi...Tôi đến tiếp khách...

Trưởng phòng Trương giải thích rất nhanh, chỉ sợ mình chậm trễ một giây thì sẽ bị chủ tịch Hoàng hiểu lầm. Nhưng cũng vì là như vậy nên giọng nói của hắn có mang theo vài phần lo lắng.

Nhưng ánh mắt của chủ tịch Hoàng chỉ nhìn thoáng qua người hắn, sau đó rơi lên người Vương Tử Quân. Vương Giải Phóng đứng bên cạnh dùng giọng vui vẻ nói với Vương Tử Quân: - Tử Quân, chủ tịch Hoàng nghe nói cháu ở đây, thế nên nhất định đến gặp mặt.

Không chờ Vương Tử Quân mở miệng thì chủ tịch Hoàng đã tươi cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân, anh quay lại Chiết Giang cũng không chào hỏi tôi một tiếng, thật sự làm cho tôi cảm thấy rất bất an.

Vương Tử Quân căn bản cũng không thiếu hảo cảm với một vị chủ tịch tỉnh đến từ đơn vị trung ương này, hắn cười cười nói: - Chỉ sợ làm phiền chủ tịch Hoàng mà thôi.

Lúc này bầu không khí trong phòng rất im ắng, mọi ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân và Hoàng Hách Duệ. Lúc này vẻ mặt trưởng phòng Trương và chủ nhiệm Lý càng tràn đầy sợ hãi, bọn họ tuy không suy đoán được Vương Tử Quân rốt cuộc là ai, thế nhưng một người có thể làm cho chủ tịch Hoàng dùng gương mặt ôn hòa lấy lễ đối đãi như vậy không phải là thứ mà bọn họ có thể động vào.

Trưởng phòng Trương nghĩ đến tình huống vừa rồi mình ép đối phương uống trước ba ly rượu, sau đó chính mình lại ngông nghênh nhấp môi, hai chân hắn chợt mềm nhũn ra. Lúc này gương mặt mập mạp của hắn cũng bóng loáng mồ hôi.

- Ha ha ha, anh quá khách khí rồi, hôm nay nếu không trùng hợp biết anh dùng cơm ở đây, còn không biết anh quay lại Chiết Giang. Gặp mặt không bằng ngẫu nhiên gặp mặt, hôm nay đẹp trời, chúng ta cùng nhau uống hai ly mới được. Hoàng Hách Duệ nói rồi ném ánh mắt ra bốn phía nói: - Trưởng phòng Tử Quân, vị nào là lão lãnh đạo của anh, mau giới thiệu cho tôi biết. Một người có thể bồi dưỡng ra một vị cán bộ ưu tú như trưởng phòng Tử Quân, tôi căn bản phải cảm tạ anh ấy một phen.

Tôn Lương Đống căn bản vẫn biết gương mặt của chủ tịch tỉnh, lúc này không khỏi cảm thấy chóng mặt. Chủ tịch tỉnh và phó chủ tịch thường vụ tỉnh cũng chạy đến phòng mình, điều này làm cho giọng nói của lão có chút kích động. Sau đó chủ tịch tỉnh cầm chai rót rượu cho lão, điều này càng làm lão giống như đang sống trong mộng ảo.

Mãi đến khi nhóm người Vương Tử Quân rời khỏi phòng thì Tôn Lương Đống mới cảm thấy sự việc hôm nay là thật. Vị thuộc hạ trẻ tuổi năm xưa là bí thư đảng ủy xã bây giờ đã tiến lên mây xanh, đã ngồi lên một vị trí mà lão căn bản khó thể tưởng tượng được.

Khi Tôn Lương Đống lấy lại tinh thần, lúc này trưởng phòng Trương và cả nhà chủ nhiệm Lý đã nhìn lão bằng ánh mắt tràn đầy nịnh nọt.

Vương Tử Quân đi trong đám đông hối hả, hắn ôm thật chặt Tiểu Bảo Nhi, chỉ sợ mình ôm không chặt thì tiểu tử nghịch nghợm này sẽ tuột ra chạy mất. Lúc đầu hắn dắt tay Tiểu Bảo Nhi, nhưng tiểu tử này lại khá kích thích, khi thấy có món đồ chơi làm bằng đường thì nhào đến.

Lúc này trên đường có quá nhiều người, nếu chạy đi quá nhanh sẽ khó thể tìm được. Vương Tử Quân dù là người nhanh tay lẹ mắt thì cũng phải giữ thật chặt Tiểu Bảo Nhi, nếu không hậu quả là khó thể tưởng được.

Hôm nay là ngày hai mươi chín, thủ đô vốn rộn ràng vào ngày thường thế nhưng hôm nay lại chợt trở nên có chút trống rỗng. Tối qua Vương Tử Quân vừa bay từ Nam Giang về thủ đô, hắn còn chưa kịp tắm rửa sạch sẽ xóa hết mỏi mệt thì đã bị mẹ kéo đi xem hàng tết.

Vương Tử Quân vốn còn trông cậy vào Mạc Tiểu Bắc để phản đối ý kiến, thế nhưng đáng tiếc là Mạc Tiểu Bắc đi theo bên cạnh đã am hiểu khá sâu đạo đối nhân xử thế, đã sớm không còn lạnh lùng như năm xưa, không chiều theo ý chồng. Nàng căn bản vui mừng giơ hai tay đồng ý với ý kiến của mẹ chồng.

Với kết quả này thì Vương Tử Quân căn bản phải chấp hành, cả nhà năm người đi đến khu thương mại mua hàng tết. Vương Tử Quân nhìn những sản phẩm muôn màu đẹp đẽ, hắn không khỏi bị lây nhiễm bởi bầu không khí náo nhiệt, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều. Tiểu Bảo Nhi giống như một con chim vui vẻ, nó liên tục ngó đông ngó tây, hô to gọi nhỏ chạy trước chạy sau, cực kỳ vui vẻ. Vương Tử Quân thật sự lo lắng con trai bị lạc, thế cho nên cũng không dám chủ quan mà ôm con vào lòng, mặc dù đổ đầy mồ hôi nhưng lại không cảm thấy mệt.

- Bố, con muốn mua cái kia, bố xem, nó đang vẫy vẫy với con kìa. Tiểu Bảo Nhi thấy kẹo đường hồ lô thì nước miếng đã chảy cả ra.

Tiểu Bảo Nhi cũng không muốn để bố ôm lấy mình, nó rất ít khi gặp trường hợp như thế này, thế nên hưng phấn như một con chim được sổ lồng. Vương Tử Quân cũng không dám buông tay, hắn cố gắng bỏ hết tinh lực lên người con, trước hết phải đối phó với cái miệng nhỏ nhắn kia cái đã. Vì vậy đoạn đường này Vương Tử Quân mua không biết bao nhiêu món quà vặt cho Tiểu Bảo Nhi.

Quả nhiên Tiểu Bảo Nhi đang bị hấp dẫn bởi kẹo hồ lô đã nhanh chóng chuyển sang mứt bí, điều này làm cho Vương Tử Quân thở dài một hơi.

Sau khi trở lại Nam Giang thì Vương Tử Quân bận rộn khá nhiều việc, chủ yếu là tổng kết cuối năm và nghênh đón các ban ngành trung ương đến kiểm tra công tác. Nhưng so sánh với tình huống gặp mặt các đoàn kiểm tra, hắn thật sự cảm thấy khó thể náo ứng phó được với hàng đoàn xe xếp bên ngoài nhà mình vào mỗi buổi tối.

Những người đi đến cũng giống như biết được tính tình của Vương Tử Quân, bọn họ đến dù không phải tay không thế nhưng căn bản cũng không có quà quý, phần lớn đều là đặc sản địa phương và vài đồ dùng hằng ngày, điều này làm cho người ta khó nói lời từ chối.

Có một số việc thì Vương Tử Quân mặc dù có ý nghĩ thay đổi, thế nhưng vị trí của hắn căn bản quyết định những gì không vi phạm tính nguyên tắc cũng nên bỏ quá đi.

- Con trai, con xem bộ quần áo này thế nào? Triệu Tuyết Hoa không biết từ nơi nào cầm đến một bộ quần áo, sau đó nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn bộ quần áo sáng màu, hắn căn bản không thích. Bây giờ hắn ăn mặc chủ yếu là phải nghiêm túc, những món đồ sáng màu và cách điệu căn bản có khí tức của thanh niên, để cho người trẻ tuổi mặc vào thì hay hơn.

- Mẹ, bộ quần áo này không thích hợp với con. Vương Tử Quân lắc đầu rồi trầm giọng nói với mẹ.

Trước kia ý kiến của Vương Tử Quân căn bản là rất được coi trọng, nhưng lúc này đây lại căn bản không như thế. Sau khi nghe Vương Tử Quân phản đối thì Triệu Tuyết Hoa cũng không nể mặt nói: - Bộ quần áo này thì sao? Mẹ cảm thấy rất hợp với con. Con nhìn mà xem, cái gì mà suốt ngày tây phục, căn bản là già trước tuổi, bây giờ cũng không phải là lúc đang công tác, không nên mặc những trang phục khó chịu như vậy.

Triệu Tuyết Hoa nói rồi yêu cầu nhân viên bỏ quần áo vào trong túi, trực tiếp trả tiền.